Mục lục
Người chồng vô dụng của nữ thần - Lâm Chính (Bản chuẩn)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nơi ở của cốc chủ?

Nếu tiêu diệt cốc chủ Hồng Nhan Cốc thì tất cả đều kết thúc nhỉ?

Trong mắt Lâm Chính lóe lên tia sáng lạnh lẽo, quyết định thử xem.

“Tuân lệnh, các vị sư tỷ”.

Cô gái tên Hồng Du dẫn đầu cung kính hành lễ, sau đó dẫn bọn họ đi vòng sang.

Lâm Chính cố ý bước nhanh hơn, đi đến phía trước những cô gái này.

“Các vị sư tỷ, vừa rồi là nơi cốc chủ ở sao?”, Lâm Chính mỉm cười hỏi.

Mấy cô gái sững sờ, sau đó lạnh lùng lên tiếng.

“Liên quan gì đến anh?”.

“Tôi chỉ tò mò”.

“Bớt nói thừa! Thành thật đi với chúng tôi là được!”.

Hồng Du mất kiên nhẫn nói. Mặc dù dáng vẻ của Lâm Chính lúc này cũng khiến cô ta không chịu nổi, nhưng cô ta lại cảm thấy bực dọc một cách khó hiểu, không muốn nhìn khuôn mặt Lâm Chính.

Lâm Chính tỏ ra thất vọng, nhưng lại âm thầm lên tinh thần, sau đó khẽ động ngón tay.

Vù vù vù…

Mấy cây châm bạc lặng lẽ bay ra ngoài.

Lâm Chính cũng nhân cơ hội đứng tại chỗ, giữ động tác đi về phía trước, không cử động, giống như bị điểm huyệt.

“Hả?”.

Đám người Hồng Du ngạc nhiên nhìn anh.

“Anh làm gì vậy? Đi mau lên!”, Hồng Du quát lên.

Lâm Chính không nói gì, cũng không ra tay.

Keng!

Lúc này, một tiếng động giống như châm bạc đâm vào vách tường vang lên.

Tất cả mọi người đều nghiêng đầu nhìn về phía tường ở hành lang.

Khoảnh khắc bọn họ quay đầu.

Vù! Vù! Vù! Vù…

Bọn họ bị mấy cây châm bạc đâm trúng cơ thể, ai nấy đứng cứng đờ tại chỗ, không thể động đậy.

Lâm Chính giữ nguyên tư thế bất động quay người nhìn các cô gái.

Vì nghiêng đầu, đường nhìn của bọn họ đều dừng trên bức tường, không còn ai nhìn thấy Lâm Chính.

Lâm Chính nhân cơ hội bay vọt lên, lao về phía nơi ở của cốc chủ.

Anh lấy vài viên đan dược mang theo bên người ra nhét vào miệng, đồng thời lấy châm bạc đâm vào cơ thể kích hoạt tiềm lực, tăng cường xác thịt, điều chỉnh trạng thái lên đến đỉnh cao.

Sau đó, anh bay vọt về phía khu vực cốc chủ ở giống như sao băng trong màn đêm.

Giữa bầu trời sao, có thể nhìn thấy một dòng khí màu xanh lam bay về phía nơi cốc chủ ở.

Rầm!

Trần nhà nơi cốc chủ ở lập tức nổ nát vụn.

Lâm Chính đeo mặt nạ, đáp xuống chính giữa nơi ở.

Hồng Nhan Cốc chấn động ngay lập tức.

Lâm Chính không thể không phô trương như vậy, nếu không, một khi đám người Hồng Du phát hiện ra, anh sẽ khó thoát khỏi hiềm nghi.

“Ai?”.

Một giọng nói lạnh lùng trong trẻo vang lên.

Lâm Chính chậm rãi ngẩng đầu, nhìn thấy một cô gái mặc áo đỏ đeo mặt nạ vân hoa đi tới.

Không nhìn thấy được gì trên người cô ta, chỉ có đôi mắt là rất xinh đẹp.

“Cô là cốc chủ Hồng Nhan Cốc?”.

“Anh đến vì cốc chủ?”, cô gái hồi phục vẻ thờ ơ, bình tĩnh nói: “Rất tiếc, cốc chủ không có ở đây. Anh uổng công vô ích rồi!”.

“Cô là ai?’”, Lâm Chính hạ giọng hỏi.

“Câu này phải là tôi hỏi anh mới đúng!”.

Cô gái quát, nhảy vọt lên xông về phía Lâm Chính.

Khoảnh khắc đó, khí ý vô tận giống như sóng lớn dồi dào ập về phía Lâm Chính.

Lâm Chính cảm giác hô hấp của mình sắp ngừng lại.

Nhưng anh không sợ, trở tay giơ lên.

Vù vù vù vù…

Sàn nhà đồng loạt bị nhấc lên.

Cương khí cứng như sắt thép đánh về phía cô gái.

Nhưng cô gái không hề sợ hãi, tiếp tục tiến về phía trước.

Rầm!

Cương khí và cô gái đối chọi nhau.

Nhưng… cô gái lại không bị tổn hại gì, lập tức đánh tan khí ý đáng sợ đó, đến gần Lâm Chính.

Soạt.

Khí ý quanh người cô ta hóa thành vô số lưỡi dao đáng sợ, tạo thành một tấm lưới ập về phía Lâm Chính.

Thật đáng sợ!

Ánh mắt Lâm Chính nghiêm túc, điều khiển châm bạc đánh tới.

Ầm ầm!

Lưỡi dao khí bị châm bạc làm đánh tan.

Cả sảnh đường lập tức nổ tung, tất cả bàn ghế đều gãy nát.

“Xem ra anh cũng có chút bản lĩnh! Nhưng nếu đã đến đây thì chết ở đây đi!”, cô gái quát lên, trong chớp mắt cơ thể đột nhiên di chuyển xung quanh Lâm Chính, giống như tinh linh.

Mỗi lần cô ta xoay tròn đều đánh ra chưởng ấn rực rỡ như ánh sao.

Những chưởng ấn đó cực kỳ nhanh mạnh và dày nặng, chúng đánh tới phía này, hầu như không cho người ta thời gian phản ứng.

Vẻ mặt Lâm Chính trở nên lạnh lùng, lập tức kích hoạt tất cả sức mạnh của Lạc Linh Huyết, hai cánh tay liên tục đánh ra, giống như vô ảnh.

Ầm ầm!

Bàn tay và chưởng ấn đối chọi, phát ra tiếng nổ kịch liệt.

Lâm Chính vẫn không dừng lại, mà tiếp tục đánh.

Mỗi một chưởng đều dốc hết toàn lực.

Sức mạnh chưởng lực bùng nổ càng lúc càng dồi dào hùng hậu, khiến người ta không thể ngăn đỡ.

Người bình thường hoàn toàn không thể chống chịu được sự giằng co sức mạnh như vậy.

Lâm Chính tin rằng cô gái kia chắc chắn cũng không thể chịu được.

Quả nhiên.

Ầm!

Chưởng lực Lâm Chính đột nhiên bùng phát, cô gái đó cũng bị đánh lùi ra xa hơn mười mét, đâm nát một bức tường mới dừng lại.

“Cốc chủ Hồng Nhan Cốc các người ở đâu?”, Lâm Chính lạnh lùng nói.

“Ngoài việc giết tôi, anh không có lựa chọn nào khác!”.

Cô gái không tỏ cảm xúc gì, sau đó điểm mũi chân, tiếp tục giết tới.

“Cô nghĩ tôi không giết cô thật sao?”.

Lâm Chính phẫn nộ quát lên, nhấc tay.

Vù vù…

Vô số châm bạc tuôn ra, giống như sao băng ập về phía cô ta.

Cô gái kinh hãi, nhanh chóng tránh né.

Nhưng châm bạc đó vẫn quá xảo quyệt, dù cô ta có cố gắng tránh né vẫn không thể tránh được toàn bộ, trên người trúng phải mấy cây châm bạc, liên tục lùi về sau…

“Cô đã chết rồi!”.

Lâm Chính dừng tay, lạnh lùng nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
?
17 Tháng hai, 2024 14:36
Ra chương mới đi add, ngày/1 chương hơi ít!
?
17 Tháng hai, 2024 14:31
Add ra chương mới tiếp đi, ngày/1 chương chờ lâu quá!!!!! Tks!!!!
BÌNH LUẬN FACEBOOK