Một người trong số đó đương nhiên là người đứng đầu Tử Vực Mạc Thanh Sơn, người còn lại là một thanh niên tướng mạo tuấn tú.
Người thanh niên mặc bộ vest màu trắng, đeo đồng hồ Rolex phiên bản giới hạn, chải đầu bóng lộn, thoạt nhìn rất giống công tử của một nhà giàu nào đó.
Nhưng đối mặt với cảnh tượng này, khuôn mặt hắn không có chút kinh ngạc nào, dường như nhìn đã thành quen, còn nở nụ cười bình thản.
Mạc Thanh Sơn mặc trường bào màu đen, dáng vẻ bá khí, thần thái ngạo mạn, nhìn chằm chằm Lâm Chính, ánh mắt đầy giận dữ.
“Vực chủ! Thằng chó chết này phế tu vi của tôi! Xin ông hãy lấy lại công bằng cho tôi! Lấy lại công bằng cho tôi!”.
Người phụ nữ trước đó vừa lăn vừa bò đến bên cạnh Mạc Thanh Sơn, quỳ dưới vạt áo ông ta gào khóc.
“Cút!”.
Mạc Thanh Sơn lạnh lùng quát.
Người phụ nữ run rẩy, nhìn ánh mắt lạnh lùng của Mạc Thanh Sơn, rùng mình một cái, vội vàng co rúm ở bên cạnh.
Mạc Thanh Sơn dẫn người đi vào sảnh đường, nhìn Lâm Chính đang ngồi ngay ngắn trên ghế uống trà, lỗ mũi hừ lạnh một tiếng: “Tướng Lâm khí thế quá nhỉ? Cậu không coi người Tử Vực chúng tôi ra gì sao?”.
“Tôi đâu có nghĩ như vậy, ít nhất tôi vẫn coi cô Mạc Khinh Vũ là bạn bè đấy thôi”.
Lâm Chính đặt chén trà xuống, bình thản đáp.
“Vậy sao?”.
Mạc Thanh Sơn liếc nhìn Thần Hỏa Thánh Nữ.
“Vực chủ đúng không? Chuyện này ông định ăn nói với tôi thế nào đây? Nếu ông không có phương án giải quyết hợp lý, thì cứ làm theo lời tôi nói, phế hết tu vi của người Tử Vực, chuyện này coi như chấm dứt!”.
“Nói vậy là cậu cũng định phế cả tu vi của tôi sao?”.
Mạc Thanh Sơn lạnh lùng nói.
“Đúng vậy”.
Lâm Chính bình tĩnh đáp.
“Ha ha ha”.
Mạc Thanh Sơn lập tức cười lớn, ánh mắt lạnh tanh: “Tướng Lâm, cậu ngông cuồng hệt như lời đồn. Chắc không phải cậu nghĩ rằng sau khi tiêu diệt được Thiên Ma Đạo thì cậu là thiên hạ vô địch, muốn làm gì thì làm đấy chứ? Tôi nói cho cậu biết! Tử Vực chúng tôi không phải là Thiên Ma Đạo! Không phải nơi cậu muốn làm gì thì làm đâu!”.
Lâm Chính không nói gì.
Anh đã hiểu ý của Mạc Thanh Sơn.
Xem ra khó mà tránh được một trận chiến rồi.
Nhưng Lâm Chính rất tò mò tại sao sau khi biết anh đã tiêu diệt được Thiên Ma Đạo, giết cả đạo chủ mà Mạc Thanh Sơn vẫn có dũng khí chống đối anh?
Lẽ nào ông ta có con át chủ bài nào đó?
Nghĩ đến đây, Lâm Chính liền liếc mắt nhìn người thanh niên đứng bên cạnh Mạc Thanh Sơn.
Anh không biết người thanh niên này.
Nói một cách nghiêm túc, đây cũng là lần đầu tiên Lâm Chính gặp hầu hết người của Tử Vực.
Nhưng nhìn người thanh niên này, bất kể là ăn mặc phục sức hay thần thái khí chất đều không ăn nhập gì với người của Tử Vực. Do ở ẩn trong thời gian dài, nên cách ăn mặc của người Tử Vực vẫn giống như người cổ đại.
Còn chiếc đồng hồ trên tay người thanh niên này rõ ràng là kiểu mới nhất.
Hiển nhiên hắn không phải là người Tử Vực.
Lẽ nào người thanh niên này có lai lịch gì, là chỗ dựa của Mạc Thanh Sơn?
“Tướng Lâm, tôi cho cậu hai lựa chọn, hoặc là lập tức dẫn người của cậu rời khỏi Tử Vực, từ nay về sau, ân oán giữa chúng ta chấm dứt hoàn toàn, nước sông không phạm nước giếng! Hoặc là bây giờ cậu ra tay, xem Tử Vực chúng tôi có thể đối phó với cậu hay không!”.
Dứt lời, quanh người Mạc Thanh Sơn phóng ra khí kình, một luồng năng lượng cuồn cuộn tỏa ra.
Trong luồng năng lượng này còn có sức mạnh phi thăng.
Tuy không nhiều, hơn nữa còn không bằng đạo chủ Thiên Ma Đạo.
Lâm Chính lặng lẽ nhìn Mạc Thanh Sơn, sau đó quay sang nhìn người thanh niên: “Vực chủ, ông không phải là đối thủ của tôi, điều này thì cả hai ta đều biết, sao ông vẫn còn dũng khí khiêu chiến tôi vậy? Là người này mang lại dũng khí cho ông sao?”.
Mạc Thanh Sơn thấy thế liền cười khẩy: “Đúng vậy! Là Châu Thời Vận đại nhân mang lại dũng khí cho tôi đấy, thì sao nào?”.
“Châu Thời Vận?”.
Lâm Chính nhíu mày.
“Tôi xin tự giới thiệu”.
Người thanh niên mỉm cười bước tới, ánh mắt vô cùng ngạo mạn.
“Tôi tên Châu Thời Vận, là con trai của điện chủ Tử Long Điện thuộc Long Vương Điện! Tướng Lâm, xin được chỉ giáo thêm!”.