Mục lục
Người chồng vô dụng của nữ thần - Lâm Chính (Bản chuẩn)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dưới chân núi Yên Long, rất nhiều chiếc xe đang chạy đến.

Có những chiếc xe hơi sang trọng tư nhân, cũng có vài chiếc xe có màu đặc biệt.

Đường núi quanh co, cộng thêm mấy chiếc xe trước đó đã lái lên núi chặn lại, mọi người muốn lên núi thì chỉ có thể đậu xe ở đây rồi đi bộ lên.

“Đại thống lĩnh Trịnh? Sao ông lại đến đây?”

Vài người vừa bước xuống xe đều mừng rỡ, vội chạy đến khi nhìn thấy Trịnh Nam Thiên bước xuống từ chiếc xe có màu đặc biệt.

“Xảy ra chuyện lớn như vậy, tôi sao có thể không đến được? Mọi người làm gì ở đây? Sao lại tụ tập hết ở đây vậy?”, sắc mặt Trịnh Nam Thiên cũng rất khó coi, lạnh lùng hỏi.

“Chẳng phải chúng ta lên đây cứu người sao? Thần y Lâm điên rồi! Muốn mở trận đại sát ở trên đó, sao chúng tôi có thể để anh ta làm loạn chứ?”

“Đúng thế, tôi vừa nhận được một cuộc điện thoại nói là thần y Lâm dùng thủ đoạn hèn hạ khiến Lâm Cốc của nhà họ Lâm chết, trên đó không ai có

thể ngăn cản được anh ta. Bây giờ anh ta kiêu ngạo đến mức xem thường cả hội trưởng Hiệp hội Võ thuật — Giang Nam Tùng. Anh ta định có thù tất báo, muốn giết hết tất cả những người không tuân theo lệnh của anh ta. Đại thống lĩnh Trịnh, ông có thể đến thì tốt quá, có ông ở đây, tôi tin thần y Lâm sẽ không dám làm gì”.

“Nói đúng lắm! Thần y Lâm đang coi trời bằng vung”.

“Tuyệt đối không thể để thần y Lâm muốn làm gì cũng được”.

“Đại thống lĩnh Trịnh, ông không thể bàng quan đứng nhìn chuyện này”.

Mọi người đều căm phẫn nói.

Sao Trịnh Nam Thiên lại không biết chuyện ở trên đó chứ?

Lúc ông ta nhận được tin tức cũng hết hồn.

Thật ra ông ta cũng vừa về đến Yên Kinh, vừa mới đến Yên Kinh đã nhận được tin Lâm Chính sẽ sống chết với Lâm Cốc, Trịnh Nam Thiên biết rất rõ lai lịch của Lâm Cốc, đằng sau người này là cao thủ đánh cờ Khổng Hằng Xuân, đâu phải là người mà người thường có thể chọc đến chứ?

Trịnh Nam Thiên vốn dĩ cầu mong Khổng Kỳ Thánh đừng đến núi Yên Long, nếu không sẽ xảy ra chuyện cực kỳ không tốt.

Ông ta vẫn khá hiểu rõ tính cách của Lâm Chính.

Ai ngờ chuyện lại đúng như những gì ông ta lo lắng.

Thế là ông ta vội vã bỏ hết mọi công việc trong tay xuống, nhanh chóng chạy đến đây.

Nhưng vừa đến đây thì đã nhìn thấy cảnh tượng này, Trịnh Nam Thiên cũng căng thẳng.

Chỉ viện của những gia tộc, thế lực đó và các nhân vật tầm cỡ ở Yên Kinh cũng đến, thật ra về tình về lý thì ngoài những người này, ở đây còn có khá

nhiều nhân vật đáng sợ.

Đây đều là những nhân vật lánh đời ít được biết đến nhưng rất khủng bố.

Lần này thế mà cũng kinh động đến cả họ.

Đủ để thấy tình hình ở trên đó nghiêm trọng đến mức nào.

Trịnh Nam Thiên hít sâu một hơi, lạnh lùng nói:

“Chuyện ở núi Yên Long sẽ do chính phủ giải quyết, bây giờ tôi sẽ bảo người phong tỏa ngọn núi, ai chưa được cho phép thì không được đến đây, rõ chưa?”

“Cái gì?" Mọi người sửng sốt. “Đại thống lĩnh Trịnh, chuyện này...”

“Yên tâm đi, tôi sẽ đảm bảo người thân bạn bè của mọi người an toàn. Để không xảy ra rắc rối không cần thiết và giữ gìn trật tự, phong tỏa ngọn núi này cũng là quyết định mà chính phủ đã suy xét nhiều lần”.

Trịnh Nam Thiên nói, sau đó xoay người dẫn người đi lên núi, đồng thời rất nhiều chiến sĩ vác súng trên vai chặn lại đường lớn, cấm không cho ai lên núi.

Hành động này khiến không ít người tức giận măng chửi.

Nhưng do là chính phủ yêu cầu nên không ai dám làm gì.

Lòng Trịnh Nam Thiên như lửa đốt, gần như chạy lên núi với các chiến sĩ.

Tình hình trên đỉnh núi cũng vô cùng vi diệu.

Lâm Phi Anh bị ép buộc nhảy xuống vách núi, Võ Hoàng điên tiết, mặt mày đỏ bừng tức giận trợn mắt nhìn Lâm Chính nhưng không dám ra tay.

Những người khác cũng như thế.

Cao thủ liên tục bị chém chết.

Những người còn lại có đánh cũng không đánh lại Lâm Chính, thân phận lại càng khó là đe dọa được anh, chỉ đành đứng đó run rẩy, để mặc người

†a ức hiếp.

Dĩ nhiên bây giờ người lo sợ nhất không phải là người nhà họ Lâm, mà là Khổng Hằng Xuân.

Ông ta ngồi trên xe lăn, sắc mặt cực kỳ khó coi, nhìn chằm chằm bóng người đang bước đến.

Người chắn trước mặt ông ta muốn bảo vệ ông †a run cầm cập.

Thật ra họ cực kỳ sợ Lâm Chính.

Nhưng nhiệm vụ vẫn còn, họ không dám trốn tránh.

“Tránh ra hết đi”.

Khổng Hăng Xuân hít sâu một hơi, nói với người ở trước mặt.

“Ông cụ Khổng”. “Ông cụ Khổng...” Mọi người quay đầu ngạc nhiên nói.

“Đầu tránh ra hết đi, tôi đã sống đến tuổi này rồi, có bão táp nào mà chưa từng gặp đâu? Chỉ một thăng nhóc mà có thể dọa được tôi à?”, Khổng Hằng Xuân nói.

Mọi người đều nhìn nhau, cuối cùng vẫn tản ra.

Gương mặt Khổng Hằng Xuân hiện lên vẻ kiên định, nghiêm túc nhìn Lâm Chính đi bước đến, không hề sợ hãi.

Mặc dù được gọi là cao thủ đánh cờ nhưng không phải thánh nhân, không thể không cảm thấy sợ.

Nhưng khả năng điều chỉnh tâm trạng của ông ta rất tốt, nếu không không thể có được thành tích như vậy trong con đường đánh cờ.

“Cuộc đời giống như một ván cờ, nhưng Khổng Hãng Xuân tôi đánh ván cờ này không suôn sẻ. Hôm nay tôi đã đi sai nước cờ, không thể hối hận được. Chàng trai trẻ, nếu cậu ra tay thì cứ việc, nhưng tôi phải nói cho cậu biết, nước cờ này của cậu cũng không phải nước cờ hay đâu”, Khổng Hằng Xuân nghiêm túc nói.

“Có phải nước cờ hay hay không cũng không thể nói trước khi hạ cờ được. Nếu đời người là một ván cờ, có ai có thể biết được kết cục? Có ai mà có thể bước đi nào cũng đánh được nước cờ tốt nhất đâu? Chẳng qua là mỗi bước đi đừng hối hận, đừng tiếc nuối, nếu hạ cờ còn lo trước lo sau thì sao có thể chơi tốt ván cờ này?”, Lâm Chính bình tĩnh nói.

“Hừ, nghé con mới sinh chẳng biết sợ cọp, cậu sẽ hối hận”, Khổng Hằng Xuân lạnh lùng nói.

“Chuyện sau này thì hãy để sau rồi nói, ông Khổng, tôi và ông đã thành kẻ thù, nếu tôi để ông đi thì những người bên cạnh tôi sẽ càng không an toàn. Chuyện đã đến nước này, tôi chỉ có thể tiễn ông đi trước. Ông không có ý kiến gì chứ?”

Lâm Chính lạnh nhạt nói, sau đó không biết anh lấy đâu ra một cái bình sứ và một cây châm bạc, đổ chất lỏng trong bình sứ lên cây châm bạc.

'Thoáng chốc cây châm bạc tỏa ra ánh sáng rực rỡ, đẹp đế hoa lệ.

Nhưng mọi người đều biết cây châm bạc này chắc chẵn là cây châm độc nhất của thần y Lâm.

Khổng Hăng Xuân sửng sốt nhìn cây châm bạc, ông ta mím môi, còn muốn nói gì đó.

Nhưng dường như Lâm Chính không muốn lãng phí thời gian nữa.

Anh bỗng đưa tay ra bóp cổ Khổng Hằng Xuân, kéo ông ta ra khỏi xe lăn, một cánh tay để ở cổ ông

†a, tay còn lại giơ cây châm bạc chuẩn bị đâm vào ông ta.

“Đừng!”

“Ông cụ Khổng”.

“Không...”

Rất nhiều người ở đó đều thất thanh kêu lên.

Không có tác dụng!

Lâm Chính đã muốn giết người, anh không thể tha cho Khổng Hằng Xuân.

Vì người này dám dùng người bên cạnh anh để uy hiếp anh.

Đây là điều cấm ky của Lâm Chính.

Thế nên anh không thể nương tay.

Nhưng ngay khi cây châm bạc sắp đâm vào người Khổng Hằng Xuân, một giọng nói tức giận vang lên.

“Cậu Lâm! Mau dừng tay lại”.

Lâm Chính nhíu mày, dừng tay lại.

Trịnh Nam Thiên dẫn theo các chiến sĩ của mình chạy lên đỉnh núi.

Trịnh Nam Thiên khàn giọng gào lên: “Cậu Lâm, đừng

làm loạn, dừng tay lại”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
?
17 Tháng hai, 2024 14:36
Ra chương mới đi add, ngày/1 chương hơi ít!
?
17 Tháng hai, 2024 14:31
Add ra chương mới tiếp đi, ngày/1 chương chờ lâu quá!!!!! Tks!!!!
BÌNH LUẬN FACEBOOK