Tất cả mở to mắt, há hốc miệng, kinh ngạc nhìn những cây Long Châm óng ánh lơ lửng trên trời.
“Đó là châm gì? Sao khí tức của nó lại mạnh đến vậy?”.
Ông năm nhà họ Dục kêu lên, trong lòng cực kỳ kinh hãi.
“Anh cả, em cảm thấy nên dừng tay lại đi, thằng nhóc này không đơn giản. Mặc dù cậu ta nói cậu ta đến từ ngoại vực, nhưng có lẽ ngoại vực cũng có không ít thế lực siêu phàm, e rằng sẽ đắc tội với cao nhân”, ông hai nhà họ Dục cảm thấy tình hình không ổn, hạ giọng nói.
“Dừng tay? Lúc này chú bảo tôi làm sao dừng tay? Chẳng lẽ bất tôi phải dập đầu với thằng nhóc này? Giờ đã quyết định rồi thì không thể nuốt lời! Chúng ta phải kiên định đứng về phía Giản thánh thủ!”, Dục Chấn Thiên nói.
Ông hai nhà họ Dục há hốc miệng, không nói nữa.
Dục Chấn Thiên lại lên tiếng: “Nghe đây, chú hai, tình hình hiện nay chúng ta không thể quay đầu được nữa. Hôm nay nhất định phải giải quyết thằng nhóc này, lúc cần thiết, các chú cũng xông lên cho tôi!”.
“Anh cả…”.
“Đây là mệnh lệnh!”.
Dục Chấn Thiên vô cùng nghiêm túc, thái độ quyết tuyệt.
Ông hai nhà họ Dục thở dài, không nói nữa.
Ái Nhiễm không nhìn thêm được nữa, muốn tiến lên giúp đỡ.
Lâm Chính quát khẽ: “Cô Ái Nhiễm, cô không cần ra tay, tôi giải quyết được”.
“Thần y Lâm… Tôi…”.
“Yên tâm, nể mặt cô, tôi sẽ không làm bọn họ bị thương!”.
Lâm Chính nói, sau đó ngón tay vẽ ra một đường ở trước mặt.
Vèo vèo vèo vèo…
Hồng Mông Long Châm xoay tròn, hóa thành một con rồng vàng quấn quanh người anh, giống như đã sống dậy.
Người xung quanh đều kinh hãi mở to mắt, không ai dám tiến lên.
Giản Đào cũng hoảng sợ, nhìn rồng vàng linh động mà huyền diệu quấn quanh người Lâm Chính, cơ thể không khỏi run rẩy.
“Gia chủ! Không hay rồi, đây ít nhất cũng là châm quyết cấp Địa, chúng tôi khó mà phòng ngự! Ông hãy mau mau ra tay!”.
Lúc này, một người nhà họ Dục ý thức được điều gì, vội vàng hét lên.
Dục Chấn Thiên sầm mặt, không do dự nữa lập tức nhảy vọt lên trời cao. Ánh sáng lạnh lẽo tỏa sáng trong lòng bàn tay ông ta, chỉ chớp mắt đã đánh ra bảy trăm cây châm bạc, hóa thành một vầng trăng sáng bao phủ về phía Lâm Chính.
Suy cho cùng ông ta cũng là chủ của nhà họ Dục, đòn tấn công này mang khí thế long trời lở đất khiến mặt trời cũng phải tắt nắng.
Sức mạnh trên những cây châm bạc đó vô cùng vô tận, dường như có một nghìn loại kịch độc hội tụ trên đầu mỗi cây châm.
Khí thế như cầu vồng, không thể chống đỡ!
Đúng lúc này, Lâm Chính lại đưa tay chỉ về phía trước.
Gào!
Long Châm bắt đầu tấn công, rồng vàng lượn tròn bay đi.
Ầm!
Rồng vàng đánh mạnh lên vầng trăng châm bạc của Dục Chấn Thiên. Châm của hai bên đối chọi sinh ra hoa văn sức mạnh đáng sợ, làm toàn bộ nhà họ Dục chấn động rung chuyển. Người xung quanh liên tục lùi lại, suýt chút nữa ngã xuống.
Sức mạnh thật đáng sợ!
Dục Chấn Thiên nghiến chặt răng, không ngừng vận khí duy trì vầng trăng.
Rồng vàng và vầng trăng châm bạc giằng co không bao lâu thì...
Vèo!
Rồng vàng bỗng nhiên xuyên qua vầng trăng, bay về phía Dục Chấn Thiên và Giản Đào.
Vầng trăng tan đi, bảy trăm cây châm bạc rơi xuống đất.
“Hả?”.
Đám người Giản Đào, Dục Chấn Thiên ở phía sau vô cùng kinh hãi, muốn chống đỡ nhưng không kịp nữa, bọn họ chỉ đành liên tục lùi ra sau.
Rầm!
Cuối cùng, lúc rồng vàng đến gần bọn họ thì đột nhiên nổ tung. Vô số cây châm bạc như thiên nữ rải hoa bung ra tứ phía, đâm vào mỗi một người trong nhà họ Dục.
Trong nháy mắt, người nhà họ Dục giống như lúa gặt, ngã xuống từng đám, không còn sức chiến đấu.
Ngay cả Dục Chấn Thiên cũng không tránh khỏi.
Ông ta cúi đầu nhìn, trên cánh tay mình có một cây châm vàng óng ánh, khẽ rung rung, cắm vào da thịt ba phân.
Đồng thời, tất cả khí kình trên người ông ta đều tan đi, cảm giác không còn sức lực ập đến, suýt nữa thì không đứng vững, phải vội vàng chống tay vào bàn mới không bị ngã xuống.
Ái Nhiễm sững sờ chứng kiến tất cả, hoàn toàn hóa đá.