Màn chém giết khiến đám đông bàng hoàng, run rẩy.
Lâm Chính hoàn toàn không theo kịp đạo chủ. Mỗi một cú đấm của anh đều bị chậm hơn một nhịp. Cứ thế tầm ba phút...
Rầm! Một cú đấm khác của đạo chủ giáng xuống.
Rầm! Mặt đất nứt toác, rung chuyển giống như động đất 12 độ vừa xảy ra vậy.
Đám đông cũng bị đánh ngã ra. Còn chỗ Lâm Chính đứng thì hõm sâu.
"Đây là cảnh giới của đại ma chí tôi sao?", đạo chủ hừ giọng, nhìn cánh tay mình và lầm bầm. Đôi mắt ông ta trông vô cùng điên dại. Ông ta cảm nhận được nguồn sức mạnh vô tận của mình. Và ông ta coi những thứ khác chẳng khác gì con sâu cái kiến.
"Cậu chỉ là một hạt cát trong mắt tôi thôi", nói xong đạo chủ tieps tục tấn công Lâm Chính.
Bùm! Ma khí dày đặc từ bàn tay ông ta ép xuống. Đất đá vỡ vụn. Lâm Chính bị tấn công tới tấp.
Đám người đảo chủ Đông Phương mất vía: "Đảo chủ, chúng ta thua rồi", có người khóc lóc.
Đảo chủ, chúng ta phải rời đi thôi, nếu không một khi thần y Lâm mà chết thì đạo chủ sẽ ra tay với chúng ta. Khi đó không rời đi được nữa đâu", có người lên tiếng tiếp.
Đám đông chẳng ai còn tâm trạng xem cuộc chiến nữa. Không ít người cảm thấy thế cục đã định.
Đảo chủ im lặng, nếu giờ mà đảo Đông PHương rời đi thì khác gì bị gán tôi thấy chết bỏ chạy, sự vinh quan của tổ tiên sẽ bị bọn họ phá hủy hết mất.
"Không thể thoái lui. Chúng ta chỉ có thể chiến đấu tới thời khắc cuối cùng. Nếu không, chúng ta còn mặt mũi nào quay về thần đảo chử?", đảo chủ bặm môi.
Đám đông khựng người.
"Cùng tôi lao lên giết chết đám tạp nham này", đảo chủ gầm lớn và lao về phía đám ma nhân.
Đám đông dù cảm thấy rối rắm nhưng đảo chủ đã hành động như vậy thì họ chẳng có cớ gì rút lui cả.
Lâm Chính chịu liên tiếp đòn tấn công từ đảo chủ, máu chảy đỏ trên người anh.
"Tới lúc kết thúc rồi", đảo chủ nhìn Lâm Chính mỉm cười và giơ tay lên.
Vụt vụt...
Ma khí bùng lên trong lòng bàn tay ông ta hình thành nên một thanh vũ khí dài ba trượng. Ông ta chĩa thanh vũ khí về phía Lâm Chính, ngay vị trí tim anh.
Vụt!
Lâm Chính bỗng nhiên vồ về phía đạo chủ. Thanh vũ khí trong tay ông ta đâm xuyên ngực anh, sức mạnh khủng khiếp phóng vọt lên trời.
Đợi sau khi nguồn sức mạnh tiêu tan, Lâm Chính và đạo chủ mới dừng lại.
Đạo chủ cười đắc ý. Lâm Chính đứng bất động, cây vũ khí đâm xuyên ngực, máu chảy tí tách xuống đất....