“Sao hai đại nhân lại đến đây thế?”.
Một người đàn ông để đầu đinh, trên người có hoa văn tia sét màu xanh lá, bước ra khỏi đám người, ôm quyền hành lễ nói.
Người kia không thèm để ý đến ông ta, mà nhìn về phía Từ Thiên, rồi đi thẳng tới đó.
“Các ông vô dụng như vậy sao? Bắt mấy kẻ không biết võ mà cũng để mất mạng? Đúng là nực cười!”, một thủ vệ cấm địa bình thản nói.
Trong giọng nói chứa đầy sự khinh miệt và giễu cợt.
Sắc mặt của mọi người đều rất khó coi, nhưng không dám phản bác.
Dù sao thực lực của hai thủ vệ cấm địa này cũng không phải thứ mà bọn họ có thể đối đầu.
“Lần này đúng là chúng tôi sơ suất”, người đàn ông đầu đinh trầm giọng nói.
“Sơ suất thì cũng thôi đi, tại sao lại giết người?”.
Thủ vệ cấm địa lạnh lùng nhìn người kia: “Không biết Thiên Ma Đạo chúng tôi muốn bắt sống sao?”.
“Việc này…”
“Từ Thiên là trợ thủ đắc lực bên cạnh thần y Lâm, nếu như có thể bắt sống thì sẽ có giá trị rất lớn. Không ngờ Tử Vực các ông làm việc chán đời như vậy. Nghe đây, các ông làm được thì làm, không làm được thì đừng ngáng chân, nếu không tôi xử lý cả các ông đấy!”.
Thủ vệ kia lại hừ một tiếng, sau đó gật đầu với đồng bọn ở bên cạnh.
Gã đồng bọn kia lập tức lấy ra một thứ nhìn giống như la bàn.
Chiếc la bàn này đen sì, ở chính giữa có một nửa khúc xương đầu lâu, xung quanh khúc xương là những hoa văn màu đỏ như máu, thoạt nhìn rất quỷ dị.
Sau khi lấy ra, người kia cắt một miếng thịt trên người Từ Thiên, đặt vào la bàn, sau đó quỳ trước la bàn, lầm rầm đọc gì đó.
Mọi người ù ù cạc cạc, không hiểu ông ta đang làm gì.
Cứ như vậy được một lát, thủ vệ cấm địa đang quỳ dưới đất bỗng cắn rách ngón tay, nhỏ máu tươi vào la bàn.
Trên la bàn lập tức có sương máu cuồn cuộn, như nhỏ một giọt nước lã vào mẩu sắt đỏ rực.
Sương máu tỏa ra không bao lâu đã bay về phía trước, rẽ vào lối cầu thang.
Hình như đang chỉ dẫn gì đó.
“Cái này…”
Người đàn ông đầu đinh trợn mắt há mồm, gần như không dám tin vào mắt mình.
“Được rồi, ở đây không còn việc của các ông nữa, mau cút đi! Người của Dương Hoa để chúng tôi bắt!”.
Thủ vệ cấm địa mỉm cười, rồi đuổi theo luồng sương máu kia.
Các cao thủ của Tử Vực vô cùng tức giận, nhưng không dám hé răng nói gì.
Sau khi hai thủ vệ cấm địa rời đi, mới có người hằn học nói: “Đại nhân, đám người của Thiên Ma Đạo đúng là vênh váo! Khốn kiếp!”.
“Bọn chúng vênh váo thì cứ để bọn chúng vênh váo đi! Dù sao mấy người này cũng có thực lực không tầm thường! Chúng ta nhẫn nhịn cũng là chuyện đương nhiên thôi!”.
Người đàn ông đầu đinh bình thản nói.
“Đại nhân, chúng ta phải làm gì bây giờ?”.
“Bây giờ…”, người đàn ông đầu đinh chần chừ một lát, khàn giọng nói: “Người của Thiên Ma Đạo tốc độ rất nhanh, tôi vừa nhận được tin, học viện Huyền Y Phái đã bị tấn công, tôi nghĩ lãnh đạo cấp cao của Dương Hoa cũng bị bắt gần hết rồi. Chuyện ở đây chắc là cũng sắp xong, chúng ta mau dọn dẹp chiến trường rồi rời khỏi Giang Thành thôi. Nghe đây, tuyệt đối không được để lại manh mối. Tôi đoán đội quân của chính quyền Long Quốc sẽ nhanh chóng đến đây, đến lúc đó dù là người của Thiên Ma Đạo cũng phải rút lui. Nếu để chính quyền Long Quốc điều tra ra được Tử Vực chúng ta cũng nhúng tay vào thì không phải là tin tốt cho chúng ta đâu”.
“Ý của đại nhân là…”
“Thiên Ma Đạo muốn đối đầu với Dương Hoa và chính quyền Long Quốc thì cứ để bọn họ đấu, Tử Vực chúng ta có thể thêm dầu thêm muối, tọa sơn quan hổ đấu, nhưng không được nhúng tay vào! Ý của bên trên là như vậy!”.
“Chúng tôi hiểu ạ!”.