Tất cả mọi người đều giật mình.
“Xảy ra chuyện gì vậy?”, Thánh Nữ lập tức hô lên.
“Cốc chủ, Thánh Nữ đại nhân, nghe tiếng thì hình như là đến từ điện Hồng Nhan!”, một đệ tử lớn tiếng hét lên.
“Điện Hồng Nhan?”, Thánh Nữ biến sắc: “Không hay, chẳng lẽ điện Hồng Nhan xảy ra chuyện gì rồi?”.
“Đồ đệ, con mau đi xem xem. Dù là ai cũng phải bắt về, nếu dám phản kháng thì chém đầu hắn xuống đem về cho ta!”, cốc chủ Hồng Nhan Cốc nói.
“Vâng thưa sư phụ!”.
Thánh Nữ chắp tay, sau đó dẫn theo một nhóm người chạy đến điện Hồng Nhan.
Cốc chủ Hồng Nhan Cốc ném quái nhân xuống đất, dùng đại thế trấn áp.
Ầm!
Cơ thể quái nhân bị sức mạnh đáng sợ tấn công, xương cốt toàn thân đã vỡ nát, người giống như đống bùn nhão, không đứng dậy nổi.
“Là đồng bọn của ông làm phải không?”, cốc chủ Hồng Nhan Cốc hỏi.
Quái nhân ra sức thở hổn hển, không trả lời.
“Vô duyên vô cớ ông không thể nào ra khỏi cấm địa, vì ông biết ông không thể là đối thủ của tôi! Ông làm vậy chắc chắn là muốn dẫn tôi tới đây, để cho đồng bọn của ông tập kích điện Hồng Nhan! Đáng tiếc các ông ở trong mắt tôi chỉ là một đám chuột nhắt! Đợi lát nữa tôi sẽ để ông nhìn rõ đồng bọn của ông chết thảm như thế nào, sau đó mới tiễn ông lên đường!”, cốc chủ Hồng Nhan Cốc nói, sau đó phất tay, đạp bước nhẹ nhàng tiến về phía điện Hồng Nhan.
Quái nhân bị hai đệ tử bắt giữ, đi theo sát phía sau.
Lúc này, toàn bộ điện Hồng Nhan đã sụp đổ.
Đệ tử xung quanh đều chạy tới.
Thánh Nữ cũng dẫn theo tinh nhuệ đến gần, nhìn lại thì cổng chính của điện Hồng Nhan đã sụp đổ, chỉ còn lại một lỗ hổng không lớn.
“Phá lỗ hổng đó ra, xông vào cho tôi!”, Thánh Nữ quát lên.
“Vâng, Thánh Nữ đại nhân!”.
Một đám đệ tử Hồng Nhan Cốc điên cuồng tấn công.
Chốc lát sau.
Ầm ầm!
Cổng lớn đã được thông.
Mọi người nối đuôi đi vào trong.
Nhưng vừa vào trong, tất cả đệ tử Hồng Nhan Cốc đều sửng sốt.
Trong chính điện của điện Hồng Nhan, một người đàn ông tóc trắng như tuyết, da dẻ tái nhợt đang ngồi khoanh chân dưới đất.
Toàn thân người đàn ông tràn ngập hoa văn đen nhánh.
Dường như người đó đang ngồi thiền, ngồi khoanh chân ở chính giữa, xung quanh đặt những món đồ quái dị.
Có hoa, có cây, có đá…
Nhưng khác là những loài hoa, cây, đá này vô cùng đặc biệt.
Hoa giống như được đúc bằng vàng, toàn thân rực rỡ chói mắt.
Cây giống như được đúc bằng ngọc, hoàn hảo không tì vết, vô cùng xinh đẹp.
Còn đá thì càng đặc biệt, toàn thân đỏ như máu, giống như được ngưng tụ từ máu.
Chúng được đặt xung quanh người đàn ông, hơn nữa không ngừng có khí tức tràn ra bên ngoài. Số khí tức đó không ngừng chui vào cơ thể người đàn ông, giống như đang bổ sung vào cái gì đó.
Sau đó, trên hai cánh tay người đàn ông xuất hiện những đường vân đen giống như rắn độc, vô cùng đáng sợ.
“Đây là… cái gì?”.
Thánh Nữ trợn tròn mắt, không thể tin được.
“Thánh Nữ đại nhân!”.
Lúc này, tiếng hô hào run rẩy vang lên từ phía sau.
Thánh Nữ nghiêng mắt nhìn, Hoa Huyền vội vã chạy tới.
“Hoa Huyền, cô không canh hồ thánh mà chạy đến đây làm gì?”, Thánh Nữ nhíu mày, quá khẽ.
Hoa Huyền lại sốt ruột la lên: “Thánh Nữ đại nhân, nước hồ… đã cạn rồi! Nước hồ cạn hết rồi!”.
“Cái gì?”.
Thánh Nữ ngạc nhiên, nhìn chằm chằm cô ta, quát khẽ: “Cô đang nói gì vậy? Sao nước hồ lại cạn? Đó là nước thánh của Hồng Nhan Cốc chúng ta!”.
“Nước hồ đã bị người đó hút cạn rồi! Là thần y Lâm đó!”, Hoa Huyền kêu lên.
Đến bây giờ, cô ta vẫn không thể chấp nhận nổi những gì mình nhìn thấy.
Nhiều nước hồ như vậy… đều bốc hơi hết, tất cả tinh hoa đã chui cả vào trong cơ thể của Lâm Chính.
Cô ta không thể tưởng tượng được số tinh hoa đó lại tỏa ra sức mạnh đáng sợ như vậy, cũng không thể tin một người lại có thể chịu được năng lượng tinh hoa này…
Thần y Lâm… là quái vật sao?
Thánh Nữ và các đệ tử xung quanh cũng vô cùng chấn động.
“Cô nói… thần y Lâm đã cướp đi tất cả tinh hoa nước hồ?”.
“Vâng… Hồ thánh đã cạn khô… Sau khi người đó hấp thu xong nước hồ thì xông thẳng vào điện Hồng Nhan… Thánh Nữ đại nhân, Hoa Huyền canh giữ hồ thánh không xong, mong được thứ tội!”, Hoa Huyền khẽ giọng nói.
“Phế vật!”.
Thánh Nữ nổi giận, nhưng cô ta biết bây giờ không phải lúc trách cứ ai.
Cô ta nghiêng đầu nhìn chằm chằm Lâm Chính, quát khẽ: “Xung quanh người này bày những thần vật của cốc chủ. Khi người này xông vào đây đã cướp số thần vật này, dùng sức mạnh của thần vật áp chế năng lượng tinh hoa của nước Thoát Thai Hoán Cốt trong cơ thể anh ta, tránh năng lượng đó xé xác anh ta!”.
“Thánh Nữ đại nhân, bây giờ chúng ta phải làm sao?”, một đệ tử vội hỏi.
“Hừ, bây giờ còn cần phải hỏi sao? Giết! Không để anh ta ổn định năng lượng trong cơ thể! Giết cho tôi!”, Thánh Nữ quát lên.
“Giết!”.
Tất cả đệ tử lập tức xông tới trước.
Nhưng bọn họ vừa đến gần, Lâm Chính đã nhấc tay.
Vèo vèo vèo vèo…
Nhiều châm bạc bay ra, đâm vào cơ thể các đệ tử đó một cách chuẩn xác.
Trong nháy mắt, đám đệ tử đều đứng khựng lại, không thể động đậy.
“Khốn nạn!”.
Thánh Nữ nổi giận, định đích thân ra tay.
Đúng lúc này, Lâm Chính lên tiếng.
“Để cốc chủ của các người ra tay đi, các người ra tay chỉ có chết!”.
Giọng nói vô cùng lạnh lẽo, chậm rãi mở mắt ra.
Thánh Nữ rùng mình.
Lúc này, trong hai mắt Lâm Chính tràn ngập màu đỏ máu.
Giống như Tu La…