Long Tâm Thành đã tan tác, ngay cả một vài thành trấn xung quanh Long Tâm Thành cũng bị ảnh hưởng.
Lúc này toàn bộ người ở long mạch dưới lòng đất đều dồn sự chú ý đến Long Tâm Thành.
Nhưng không ai dám vào Long Tâm Thành nguy hiểm vô cùng, bọn họ đều không rõ tình hình trong Long Tâm Thành.
Nhưng bọn họ biết trận chiến Long Tâm Thành chắc chắn sẽ quyết định chủ nhân chân chính của long mạch dưới lòng đất.
Võ Thần ngã xuống, cao thủ liên tục xuất hiện.
Trận chiến này định sẵn sẽ được ghi vào sử sách của long mạch dưới lòng đất.
Trong Long Trảo Thành.
Một người đàn ông mặc áo choàng đen đứng trên tường thành, lạnh lùng nhìn chằm chằm bóng người đi ra khỏi thành.
Bọn họ hội tụ ở bên ngoài cổng thành, bài binh bố trận.
Ngoài thành đã gần vạn người.
Tất cả đều là người tài giỏi của Long Trảo Thành.
Nơi này có thế gia Lệnh Hồ, cũng có thế gia tông môn từ các nơi trong Long Trảo Thành tới.
“Người đã tập hợp hết chưa?”.
Người đàn ông cũng là Lệnh Hồ Vũ kéo mũ trùm trên đầu xuống, nói.
“Bẩm cậu chủ, cũng tàm tạm rồi, có lẽ khoảng một tiếng nữa là có thể xuất phát”.
Người bên cạnh cung kính nói.
“Chậm quá, truyền lệnh xuống, thu thập lập tức xuất phát, những người chưa đến thì tự đi đến Long Tâm Thành!”.
Lệnh Hồ Vũ hét lên.
“Vâng, cậu chủ!”.
Người đó vội nói.
Lệnh Hồ Vũ ho mấy tiếng, quay người xuống khỏi tường thành.
Đúng lúc đó, một giọng nói lạnh lùng vang lên.
“Lệnh Hồ Vũ! Anh muốn đi đâm đầu vào chỗ chết thật sao?”.
Cô gái áo đỏ bước nhanh tới, chặn trước mặt Lệnh Hồ Vũ.
“Tôi đã dung hợp một phần cơ thể của Ám Thiên Võ Thần. Bây giờ, Long Tâm Thành tranh đấu, nếu tôi không nhân cơ hội đánh đến đó, cướp truyền thừa Võ Thần, tôi còn xưng bá long mạch dưới lòng đất thế nào được? Nếu tôi không đi, nhưng truyền thừa Võ Thần đó sẽ là của người khác, chẳng lẽ cô muốn tôi ở Long Trảo Thành trơ mắt nhìn người khác cướp truyền thừa Võ Thần, một bước lên trời, giẫm lên đầu tôi sao?”.
Lệnh Hồ Vũ trừng mắt nhìn cô gái áo đỏ.
Khát vọng và sự tha thiết trong lời nói không cần nói cũng biết.
“Biết người biết ta mới có thể trăm trận trăm thắng. Bây giờ anh còn không biết tình hình trong Long Tâm Thành đã dẫn người lỗ mãng giết tới đó, anh biết trận chiến trong Long Tâm Thành là ai đang chiến đấu không? Anh biết anh sẽ đối mặt với ai không? Anh không biết gì chỉ sẽ lỡ chân thành hận! Anh không sợ chết ở Long Tâm Thành sao?”.
Cô gái áo đỏ lạnh lùng nói.
“Sợ cái gì? Thất Đại Võ Thần đều điêu tàn, trong Long Tâm Thành còn có sức mạnh gì? Tôi đã dung hợp một phần truyền thừa của Ám Thiên Võ Thần, bây giờ tôi có thể sánh ngang với Võ Thần, lại có sức mạnh của toàn bộ Long Trảo Thành hỗ trợ, có gì phải sợ? Huống hồ, người của Long Tâm Thành đã chiến đấu đến mức cạn kiệt sức lực, chúng ta qua đó đợi làm ngư ông đắc lợi không phải diệu kế hay sao?”.
Lệnh Hồ Vũ lạnh lùng nói, trên mặt tràn ngập khát vọng và nóng bỏng.
Theo hắn thấy, lợi ích và truyền thừa trong Long Tâm Thành dễ lấy, trở thành vua của long mạch dưới lòng đất cũng nằm trong tầm tay.
Nhưng trong mắt cô gái áo đỏ, sự việc không hề đơn giản!
“Tôi nghe nói người trong các thành chính khác đã hành động, không chỉ có mỗi anh dòm ngó truyền thừa của Long Tâm Thành!”.
Cô gái áo đỏ nói, vẫn muốn khuyên nhủ Lệnh Hồ Vũ.
Nhưng bây giờ Lệnh Hồ Vũ đã quyết tâm.
“Cô không cần nói nhiều nữa, phần lớn người ở các thành chính khác đã được Mộ Dung Tùng điều đến phòng thủ Long Tâm Thành, sao bọn họ có thể so sánh với tôi được? Nếu cô không ủng hộ tôi thì ở đây đợi tôi, xem tôi hạ Long Tâm Thành, trở thành vua dưới lòng đất!”.
Lệnh Hồ Vũ nói, đi thẳng ra bên ngoài.
Cô gái áo đỏ siết chặt nắm đấm, ánh mắt lại tràn đầy thất vọng.
“Có lẽ mình không nên đặt cược lên người này…”.