Trên nóc một tòa nhà, mấy bóng người đang nhìn về phía học viện Huyền Y Phái, sắc mặt đanh lại, nhìn không chớp mắt.
"Không ngờ Thiên Ma Đạo phái cả tám thủ vệ của cấm địa tới, xem ra đạo chủ đã hạ quyết tâm tiêu diệt Dương Hoa rồi".
Một người đàn ông khàn giọng nói.
"Dương Hoa Giang Thành như cái gai trong mắt Thiên Ma Đạo, chính vì thần y Lâm mà Thiên Ma Đạo tổn thất gần hết Ma Quân, cao thủ bị giết vô số, gần như muốn đứt đoạn. Với tính cách của đạo chủ thì sao có thể bỏ qua mối thù này chứ? Không tiêu diệt Dương Hoa thì Thiên Ma Đạo mất ăn mất ngủ, hơn nữa nghe nói tình hình ở chiến trường Bắc Cảnh càng ngày càng khốc liệt, chính quyền Long Quốc đã điều không ít người đến chi viện. Trước giờ chính quyền luôn có thái độ diệt trừ Thiên Ma Đạo, hơn nữa thời gian trước còn tấn công mãnh liệt hơn. Nếu đạo chủ không nhân cơ hội chính quyền Long Quốc không thể để mắt đến Giang Thành để ra tay với Dương Hoa thì đúng là lỡ mất thời cơ tốt!".
Cô gái bên cạnh mỉm cười đáp: "Thánh Sơn chính là vết bánh xe đổ".
"Đúng vậy, nếu chờ chính quyền Long Quốc ổn định được tình hình của chiến trường Bắc Cảnh, hợp lực với Dương Hoa tấn công Thiên Ma Đạo, thì chắc chắn Thiên Ma Đạo sẽ bị hủy diệt. Hôm nay không xóa sổ Dương Hoa thì còn chờ đến bao giờ?".
"Vậy chúng ta làm gì bây giờ? Tọa sơn quan hổ đấu sao?".
"Hừ, nếu không thì sao? Nếu Dương Hoa sụp đổ thì cũng là chuyện tốt đối với chúng ta, dù sao Cô Phong chúng ta cũng có thâm thù huyết hải với thần y Lâm", người đàn ông lạnh lùng nói.
Trong trận chiến ở sơn trang Tuệ Nguyên, Cô Phong có không ít cường giả chết và bị thương, tuy có một phần là bị cốc chủ Hồng Nhan Cốc giết, nhưng Lâm Chính cũng không tránh khỏi liên quan.
"Nan Tuyệt, anh là đệ nhất thiên tài của Cô Phong ta, nếu đánh với thần y Lâm thì có mấy phần thắng?", cô gái ở bên cạnh hỏi.
Tiêu Nan Tuyệt mỉm cười: "Người đời đều tưởng tôi vì bố nuôi là ông Hầu bị giết mà nộ hỏa công tâm, tẩu hỏa nhập ma dẫn đến mất mạng, chứ không biết tôi đã đột phá cảnh giới hiện giờ, lên đến cảnh giới đại thành. Đối phó thần y Lâm không đến mức dư sức, nhưng cũng thuận lợi thôi, không sợ!".
"Thế thì tốt!".
Ánh mắt cô gái tỏ vẻ đắc ý: "Hiện giờ Cô Phong chúng ta đã từ liên minh do mười ba thế lực siêu cấp cấu thành tăng lên là liên minh của hai mươi lăm thế lực siêu cấp, thực lực vô cùng lớn mạnh, trải khắp Long Quốc. Nếu chúng ta ra tay đối phó Dương Hoa thì đương nhiên dễ như trở bàn tay, nhưng bây giờ Thiên Ma Đạo đã tiêu diệt Dương Hoa thì chúng ta cứ tọa sơn quan hổ đấu đi".
"Nếu đấu nhau chưa đủ hăng thì tôi cũng không ngại thêm dầu vào lửa".
Tiêu Nan Tuyệt nheo mắt nói.
"Ha ha ha".
Những người xung quanh cười lớn.
Nhưng đúng lúc này, dường như cô gái nhìn thấy gì đó, nhỏ giọng nói: "Chắc là không cần anh thêm dầu vào lửa rồi".
"Hử?".
Tiêu Nan Tuyệt nhíu mày, nhìn theo tầm mắt của cô gái.
Đúng lúc nhìn thấy một tia sét màu xanh lá ở phía chân trời.
"Đó là... người của Tử Vực?", Tiêu Nan Tuyệt lập tức nhận ra nguồn cơn của tia sét này.
"Xem ra hôm nay Dương Hoa khó thoát kiếp nạn rồi", cô gái bình thản nói.
"Tử Vực cũng có thù với thần y Lâm, bọn họ vốn dĩ không tranh với đời, lặng lẽ ở ẩn, chính thần y Lâm khiến bọn họ lộ mặt trước người đời. Tử Vực trước giờ có thù tất báo, hôm nay Thiên Ma Đạo và Dương Hoa xảy ra đại chiến, bọn họ đương nhiên sẽ không khoanh tay đứng nhìn".
"Thiên Ma Đạo và Tử Vực cùng ra tay sao? Dương Hoa... thần tiên cũng khó cứu rồi!".
Tiêu Nan Tuyệt khẽ cười, ánh mắt đầy châm chọc.
Ầm ầm ầm...
Một loạt tiếng nổ vang lên từ phía học viện Huyền Y Phái.
Chỉ thấy đằng đó xuất hiện xuất nhiều sương đen, khu vực bị nổ máu thịt tung tóe, rất nhiều người chết không toàn thây.
Nguyên Tinh và Tào Tùng Dương chật vật tránh khỏi phạm vi vụ nổ, ai nấy nằm rạp xuống đất, mặt mũi lấm lem.
Nhưng bọn họ không dừng lại, tiếp tục gào lên: "Khai hỏa!".
Tạch tạch tạch...
Súng máy phân bố xung quanh lập tức bắn về phía tám thủ vệ cấm địa ở trên trời.
Đạn được bắn từ những khẩu súng này đã được xử lý đặc biệt.
Chất liệu của viên đạn không những có thể dễ dàng xuyên qua khí kình, mà đầu đạn còn bôi chất kịch độc, một khi bắn trúng, cho dù không găm vào da thịt những người này mà chỉ sượt qua, thì cũng có thể khiến bọn họ mất mạng tại chỗ.
Nhưng rõ ràng tám thủ vệ cấm địa này không phải những người tầm thường.
Chỉ thấy hai người bước lên phía trước, cách không chộp một cái.
Vù!
Một luồng sương đen dày đặc hóa thành màn chắn, ngăn cản những viên đạn đang bay tới.
Tất cả những viên đạn bắn trúng ma khí đều vỡ vụn, không viên nào có thể xuyên qua để bắn trúng người của tám thủ vệ cấm địa.
Hơi thở của hai người đều trở nên run rẩy.
"Không được! Cứ thế này cũng không phải là cách, vẫn phải dựa vào chúng ta đánh giáp lá cà thôi!".
Tào Tùng Dương khẽ gầm lên, cầm trường kiếm bằng thủy tinh đặc chế xông tới, chém mạnh một nhát.
Rắc!
Màn chắn bằng ma khí lập tức nứt thành hai nửa.
Ông ta thầm mừng rỡ, không chút do dự, lật tay đâm về phía một thủ vệ cấm địa ở sau màn chắn.
Nhưng thủ vệ kia vẫn rất bình tĩnh, chìa hai ngón tay ra kẹp lấy.
Keng!
Thanh kiếm thủy tinh kia bị kẹp ở đầu ngón tay ông ta, không thể động đậy.
Nhưng Tào Tùng Dương không hề hoảng hốt, mà còn cười khẩy: "Mắc bẫy rồi!".
"Hử?".
Thủ vệ kia ngước mắt lên nhìn.
Xoẹt!
Chỉ thấy trên thanh kiếm thủy tinh kia bỗng tỏa ra một luồng kiếm khí, trong chớp mắt xẻo đứt năm ngón tay của thủ vệ kia...