Mục lục
Người chồng vô dụng của nữ thần - Lâm Chính (Bản chuẩn)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Hết thủ đoạn rồi sao?”.

Lâm Chính bình tĩnh nói.

“A!”.

Thủ vệ cấm địa đó hoàn hồn lại, gào lên một tiếng, năm ngón hóa thành trảo, sử dụng ma khí dồi dào đánh mạnh lên ngực Lâm Chính.

Nhưng một chưởng này đánh xuống không hề làm Lâm Chính bị thương.

Dường như đòn tấn công của thủ vệ cấm địa chỉ là trò trẻ con, không đủ nhét răng.

Thủ vệ cấm địa sửng sốt, sức lực một trảo này đủ để xé rách núi lớn, thế nhưng Lâm Chính lại hoàn toàn phớt lờ.

Sao ông ta dám tin?

Thật ra ông ta không biết lúc này Lâm Chính đã có xương chí tôn, xác thịt mạnh đến mức nào.

Những kẻ từ Lục Địa Thần Tiên trở xuống hoàn toàn không thể tạo thành uy hiếp đối với anh!

Chỉ vài thủ vệ cấm địa nho nhỏ thì làm gì được anh?

Lâm Chính đưa tay tóm lấy cánh tay của thủ vệ, chậm rãi ấn xuống, sau đó đỡ lấy Cung Hỉ Vân đã tỉnh dậy từ trong tay ông ta.

Cung Hỉ Vân rơi xuống đất, sợ hãi lùi lại, người còn hơi choáng váng.

Trong lòng cô ta vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ, không biết Lâm Chính xuất hiện từ lúc nào.

Thủ vệ cấm địa kia run rẩy điên cuồng.

Ông ta cảm thấy mình không thể sử dụng được võ lực.

Người trước mắt đánh thế nào cũng không chết, thậm chí vì sự có mặt của anh mà ngay cả hai người phụ nữ kia cũng không giết được.

Dù cho ông ta vốn là thủ vệ cấm địa vô cùng cao quý thì giờ phút này cũng có thể làm gì hơn?

“Khụ khụ, khụ khụ khụ…”.

Lúc này, ở cuối hành lang, người thủ vệ cấm địa bị đánh bay vào trong cửa hàng chậm rãi đi ra.

Nơi ngực ông ta máu thịt mơ hồ, miệng còn chảy máu, trông vô cùng đau đớn.

Nhưng trong mắt ông ta tràn ngập sát ý, hung ác nhìn Lâm Chính.

Lâm Chính quay người nhìn về phía ông ta.

Lúc này mới thấy sau lưng ông ta còn có vài bóng người chậm rãi bước tới.

Hóa ra những thủ vệ cấm địa khác cũng đã đến.

Bọn họ đứng thành một hàng, nhìn chằm chằm Lâm Chính.

Ma khí tàn bạo xông thẳng lên trời.

Thủ vệ cấm địa ở trước mắt thấy vậy vô cùng mừng rỡ.

Ông ta lao vọt đi, hội tụ với những thủ vệ cấm địa khác.

Lâm Chính không ngăn cản, chỉ bình tĩnh nhìn theo.

“Tiêu rồi! Chủ tịch Lâm, người của bọn họ đến cả rồi, chúng ta phải chạy thôi! Chạy mau!”.

Cung Hỉ Vân run rẩy hét lên, trong mắt tràn ngập vẻ sợ hãi.

“Cung Hỉ Vân, nhóm của Từ Thiên đâu?”.

Lâm Chính dường như không quan tâm đến đám thủ vệ cấm địa, chỉ quay đầu hỏi.

Cung Hỉ Vân ngạc nhiên, trong mắt hiện lên vẻ bi thương, nhỏ giọng nói: “Từ Thiên… ông ấy chết rồi!”.

“Chết rồi?”.

Lâm Chính ngạc nhiên, nghiêm túc hỏi: “Thế thi thể có còn không?”.

Cung Hỉ Vân chợt nhớ ra gì đó, vội nói: “Có! Còn! Đang ở lầu một!".

Cô ta chợt ý thức được Lâm Chính có y thuật khởi tử hồi sinh.

Nếu thi thể của Từ Thiên còn nguyên vẹn, chắc chắn không khó để cứu sống.

Nhưng lúc này tám thủ vệ cấm địa đều tập hợp, phải giải quyết thế nào đây?

Mặc dù Lâm Chính đối phó với một người dư sức, nhưng tám thủ vệ cấm địa liên tục chém giết thì anh có chiếm ưu thế được không?

Tô Nhu và Cung Hỉ Vân đều lo lắng.

“Mày không giết tao? Xem ra mày không coi tao ra gì rồi!”.

Thủ vệ cấm địa vừa chạy thoát lạnh lùng nhìn Lâm Chính.

“Tôi đã chịu đựng Thiên Ma Đạo đến cực hạn rồi! Tôi không biết vì sao các người lại khiêu chiến giới hạn của tôi nhiều lần như vậy, nhưng tôi muốn nói cho các người biết, lần này tôi sẽ không bỏ qua cho các người nữa đâu!”.

Lâm Chính khàn giọng nói.

“Thế à? Tiếc là mày không có cơ hội nữa rồi. Nếu mày giết tao thì bọn tao đã không thể dùng Diệt Thế Ma Trận giết mày! Nhưng mày quá ngạo mạn, để tao thoát được, nay tám người bọn tao đã tập hợp, còn lo không giết được mày sao?”, người đó lạnh lùng cười nói.

“Mày chỉ có một mình mà dám chặn bọn tao?”.

Thủ vệ khác lau máu nơi miệng, chậm rãi đi về phía Lâm Chính cùng những người khác.

Ma khí cuồn cuộn phóng ra điên cuồng, cuốn bay phần đỉnh của trung tâm mua sắm, lan tràn toàn bộ tầng lầu.

Giờ phút này, nhiệt độ của trung tâm mua sắm hạ xuống nhanh chóng, gần như xuống 0 độ.

Xung quanh trở nên u ám tịch mịch.

Dường như giờ phút này, toàn bộ trung tâm mua sắm đã trở thành lĩnh vực của ma nhân!

Nhưng Lâm Chính vẫn không hoảng loạn, hai mắt dần dần đỏ lên.

“Chỉ một mình tao? Tao có nói ở đây chỉ có một mình tao sao?”.

Thủ vệ cấm địa kia hơi sửng sốt, đột nhiên ý thức được gì đó, vội vàng nhìn quanh.

Khoảnh khắc đó, bọn họ mới nhận ra sự khác thường ở xung quanh.

Vài bóng người đang đứng quanh bọn họ.

Dường như những bóng người này đã đứng đây từ lâu, nhưng bọn họ giấu khí tức nên các thủ vệ cấm địa đều không phát hiện ra sự tồn tại của bọn họ ngay lập tức!

“Kẻ này lại có người trợ giúp?”.

“Mọi người cẩn thận!”.

Bọn họ khẽ hô, đồng loạt phát động ma khí, trở nên cảnh giác.

Sở Thu quan sát tám ma nhân kia, khẽ nhíu mày: “Không ngờ ngoại vực lại có cả cao thủ của ma tộc, đúng là làm người ta kinh ngạc!”.

“Anh Lâm, người anh muốn đối phó là bọn họ sao? Hừ, mặc dù hơi khó giải quyết, nhưng muốn giết chết cũng không khó!”, Trương Kỳ nói.

Nghe được những lời nói đó, đám thủ vệ cấm địa cảm thấy áp lực tăng thêm.

Một Lâm Chính đã khiến bọn họ đau đầu lắm rồi.

Không ngờ bên cạnh Lâm Chính còn có nhiều cao thủ như vậy!

Sao lại như vậy?

Chuyện này không khớp với tin tức bọn họ nhận được!

Đây là người của Dương Hoa sao?

Sao Dương Hoa lại có nhiều cao thủ như vậy?

“Chỗ này vẫn chưa cần tới các vị giúp đỡ, các vị hãy đến học viện Huyền Y Phái chi viện đi!”, Lâm Chính hô lên.

“Học viện Huyền Y Phái? Hừ, muộn rồi thần y Lâm, chỗ đó đã bị bọn tao san bằng!”.

Thủ vệ đó quát lên, vẻ mặt hung dữ.

“Mày nói cái gì?”.

Ánh mắt Lâm Chính lạnh băng.

“Đám tâm phúc của mày đã bị bọn tao giết hết rồi, học viện Huyền Y Phái đã biến thành một biển thi thể! Mày đến muộn rồi! Ha ha ha ha…”.

Đám thủ vệ cười điên cuồng, ánh mắt dữ tợn.

Lâm Chính không nói gì, phóng ra sát ý cuộn trào, cất bước đi về phía đám thủ vệ cấm địa.

“Giết đám lợn chó này trước!”.

Sở Thu hét lên, lấy ra một thanh nhuyễn kiếm thon dài, nhảy từ trên nóc xuống.

“Diệt Thế Ma Trận!”.

Một thủ vệ hét lên.

Bảy người khác lập tức hành động.

Cơ thể bọn họ lan tỏa ma khí vô tận, mỗi một người đều di chuyển nhanh nhẹn giống như hồn ma.

Sở Thu biến sắc, đưa mắt nhìn quanh.

Tám thủ vệ cấm địa điên cuồng xoay vòng, ma khí bọn họ phóng ra bao trùm tứ phía, cơ thể bọn họ ẩn nấp trong ma khí, ma mị khó nắm bắt.

“Tất cả cẩn thận!”.

Sở Thu hét lớn.

Lần này Lâm Chính cực kỳ giận dữ, lao vọt tới, thúc đẩy toàn bộ sức mạnh phi thăng, đáp xuống chính giữa Diệt Thế Ma Trận!

“Trấn cho tôi!”.

Ầm!

Sức mạnh dồi dào tinh thuần giáng xuống từ trên trời, đánh phá hư không, quét qua bầu trời, trong nháy mắt hạ xuống, đánh nát toàn bộ trung tâm mua sắm.

Ma khí u ám vô tận lập tức bị trấn áp.

Trong nháy mắt, bốn hướng tối đen hóa thành chân không.

Thế giới tối đen trở nên sáng trưng.

Tám thủ vệ cấm địa không kịp đề phòng, tất cả bị sức mạnh phi thăng trấn áp, ngã từ tầng cao nhất xuống tầng một, không thể động đậy!

Trước mặt Lâm Chính, Diệt Thế Ma Trận dường như chỉ mới xuất hiện đã bị phá…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
?
17 Tháng hai, 2024 14:36
Ra chương mới đi add, ngày/1 chương hơi ít!
?
17 Tháng hai, 2024 14:31
Add ra chương mới tiếp đi, ngày/1 chương chờ lâu quá!!!!! Tks!!!!
BÌNH LUẬN FACEBOOK