Mục lục
Người chồng vô dụng của nữ thần - Lâm Chính (Bản chuẩn)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Khốn nạn”

“Súc sinh”

“Chán sống rồi hay gì?”

“Dám sỉ nhục cô chủ nhà chúng tôi? Quỳ xuống”, đám người Du đại nhân tức giận gầm lên, định lao về phía người đàn ông trung niên. Rõ ràng là họ muốn dạy cho người đàn ông một bài học.

Mặc dù biết rằng thực lực của người đàn ông trung niên không hề tầm thường nhưng phía bên này người đông, các chiến sĩ Băng Nguyên đông như vậy chẳng lẽ lại sợ một người sao

Đúng lúc đám người Du đại nhân định lao về phía người đàn ông trung niên thì…

Vụt! Người đàn ông phất tay, một màn sương lạnh tới tận cốt tủy ập tới. Trong nháy mắt, đám người Du đại nhân lập tức run lạnh và khựng người, thậm chí còn run lên lẩy bẩy, cả người cứng đơ.

“Quỳ xuống”, người đàn ông trung niên hét lớn.

Rắc!

Rắc!

Đám người Du đại nhân lần lượt bị đóng băng. Băng hàn lan ra hàng mét bao trùm lên tất cả đám đông.

Những người này căn bản không thể kháng cự được, hai chân họ bị đông cứng. Họ đã mất đi cảm giác, cộng thêm sức nặng đè lên khiến họ lập tức phải quỳ phụp xuống với cảm giác đau đớn vô cùng.

“Cái gì?”, Hoa Vi Vi sợ tới mức mất hồn, cô ta trố tròn mắt.

Đám người Du đại nhân cũng là cao thủ của Ngũ Phương Băng Nguyên mà không ngờ đứng trước mặt người này họ không có chút sức chiến đấu nào.

“Ông...ông rốt cuộc là ai?”, Hoa Vi Vi cảm thấy đầu óc trống không Cô ta run rẩy kêu lên.

“Sao thế? Bố của cô không nói với cô sao? Những thứ trên người cô đều do bố cô cướp từ chỗ tôi đấy”, người kia lạnh lùng cười, đôi mắt ánh lên vẻ dữ tợn.

“Cái gì?”, Hoa Vi Vi cảm thấy không thể tin.

“Hừ, thật không ngờ mấy chục năm trước bố cô cướp mọi thứ từ tôi, mấy chục năm sau cô phải trả lại mọi thứ cho tôi. Đúng là luân hồi mà. Quá tốt. Ha ha”.

Người đàn ông trung niên từ từ bước về phía Hoa Vi Vi. Hoa Vi Vi nhìn đám người Du đại nhân.

Lúc này bọn họ đang quỳ xuống, toàn thân bị đóng băng không khác gì những bức tượng. Nhìn bọn họ có cảm giác sắp không ổn nữa rồi.

Giờ chỉ còn một cách thôi. Đó là bỏ chạy. Hoa Vi Vi quay đầu điên cuồng bỏ chạy.

“Chạy nổi không? Cả vùng băng nguyên này không phải của cô, mà là của tôi mới đúng”, người đàn ông trung niên bật cười và vung tay.

Một lượng lớn băng hàn phủ xuống người của Hoa Vi Vi. Nếu là đám người Du đại nhân thì chắc chắn là đã bị đông thành tượng rồi.

Thế nhưng trên người Hoa Vi Vi có quá nhiều bảo vật, chỉ riêng lớp áo lưu ly kia cũng đã đủ để khiến lớp băng hàn không thể xâm nhập được vào cơ thể của cô ta

Ngoài điều đó ra, Hoa Vi Vi còn đep nhẫn, khuyên tai và phục sức có thể kích hoạt được. Những bảo vật trên người cô ta phát ra ánh sáng như đèn led vậy.

Người đàn ông trung niên chau mày, phát hiện ra mình không đuổi kịp Hoa Vi Vi. Thế nhưng ông ta cũng không vội. Dù sao đây cũng là thế giới của ông ta mà Dù Hoa Vi Vi có nhiều pháp bảo thì cũng làm sao có thể chạy thoát được chứ?

“Tuyết băng”, người đàn ông trung niên giơ tay lên chỉ về núi tuyết gần đó.

Rầm rầm...

Núi tuyết bắt đầu sụp đổ, tuyết đổ xuống như sóng trào theo hướng mà Hoa Vi Vi đang chạy. Hoa Vi Vi nhìn núi tuyết nở bằng vẻ không dám tin. Cô ta cảm thấy vô cùng tuyệt vọng.

Cô ta không thể nào ngờ được người đàn ông trung niên lại có thủ đoạn như vậy? Cô ta nhắm mắt đầy đau đớn. Thật sự không còn đường sống nào sao?

Phải làm sao? Phải làm sao đây? Cô ta gào thét trong lòng.

Đúng lúc này...

Hoa Vi Vi dường như tông phải thứ gì đó khiến cô ta ngã ra đất. Đợi đến khi cô ta hoàn hồn thì phát hiện ra người vừa xuất hiện là Lâm Chính.

“Là anh sao?”, Hoa Vi Vi giật mình. Cô ta cảm thấy vui lắm: “Lâm Chính, mau giúp tôi chặn người đó lại”

“Chặn lại”, Lâm Chính nhìn núi tuyết phía trước và thản nhiên nói: “Thuộc hạ của cô đâu?”

Hoa Vi Vi tái mặt với sắc mặt cổ quái: “Chắc là bị giết rồi”.

Lâm Chính lắc đầu: “Đám thuộc hạ của cô tham lam quá. Tôi đã cảnh cáo rồi, bảo bọn họ nhanh chóng giải quyết con gấu đó rồi rời đi thì họ không nghe. Giờ chết cả chỉ có thể trách họ mà thôi”.

“Giờ không phải lúc nói chuyện đó. Người kia sắp đuổi tới rồi, anh mau nghĩ cách đi”.

Hoa Vi Vi tức giận gầm lên: “Tôi nói cho anh biết, nếu tôi chết ở đây thì nhà họ Dục sẽ xong con ong đấy. Bố tôi chắc chắn sẽ đổ tội lên đầu anh. Anh muốn bảo vệ nhà họ Dục thì phải bảo vệ tôi”.

Lâm Chính nghe thấy vậy bèn chau mày, nhìn về phía người đàn ông trung niên ở phía xa: “Tôi ra tay không phải điều không thể nhưng tôi hi vọng cô có thể đấu với họ như vậy sẽ giúp tôi khiến họ tiêu hao năng lực, khả năng thắng sẽ cao hơn”.

Hoa Vi Vi sững người nhưng vẫn gật đầu: “Vậy tôi thử liều mạng xem sao”.

Lần này cô ta đã không còn sự lựa chọn nào nữa rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
?
17 Tháng hai, 2024 14:36
Ra chương mới đi add, ngày/1 chương hơi ít!
?
17 Tháng hai, 2024 14:31
Add ra chương mới tiếp đi, ngày/1 chương chờ lâu quá!!!!! Tks!!!!
BÌNH LUẬN FACEBOOK