“Hả?”.
Mạn Sát Hồng ngây người.
Hóa ra hai mươi tư ma tướng này không dùng để giết Lâm Chính, mà để đề phòng anh chạy trốn.
“Toi rồi! Toi thật rồi!”.
Mạn Sát Hồng run rẩy, không ngừng lùi lại.
Cô ta nhìn chiếc lồng ma khí ở phía sau, cắn răng định rút trước.
Nhưng cô ta vừa chạy tới bên cạnh chiếc lồng ma khí kia, một luồng ma khí tàn bạo liền bắn ra, đẩy bật cô ta đi.
Phịch!
Mạn Sát Hồng nặng nề ngã xuống đất, phun ra máu tươi, mãi không đứng dậy được.
Cô ta khó nhọc mở mắt ra, nhìn chiếc lồng kia với ánh mắt tuyệt vọng, trong lòng không còn bất cứ hi vọng gì.
Khí ý bạo ngược như vậy tuyệt đối không phải thứ cô ta có thể phá được.
Cố xông tới thì chỉ có thịt nát xương tan.
"Không chạy được nữa rồi!".
Cô ta nhắm mắt lại, dứt khoát yên lặng chờ chết.
Còn Lâm Chính ở bên này cũng đã lùi tới bên cạnh chiếc lồng ma khí.
Sức mạnh ở viền chiếc lồng đã bắt đầu bài xích anh.
Lâm Chính không thể tiếp tục lùi lại được nữa, nếu không cơ thể sẽ bị chấn động tan xác.
"Không chạy được nữa chứ gì? Nếu tôi là cậu thì đã ngoan ngoãn chờ chết rồi, bởi vì như vậy thì ít nhất sẽ được chết nhanh gọn hơn chút", Đại Ma Quân bình thản đi tới, một tay cầm đao, mái tóc bạc trắng bay tán loạn theo ma khí.
"Được rồi đấy".
Đúng lúc này, Lâm Chính hít sâu một hơi.
"Được rồi cái gì?", Đại Ma Quân nhíu mày.
"Thanh kiếm này".
Lâm Chính bình thản đáp, rồi rút thanh kiếm giắt ở thắt lưng ra.
Đại Ma Quân sửng sốt.
Ông ta đã chú ý tới thanh kiếm ở thắt lưng Lâm Chính từ lâu.
Ông ta cũng rất tò mò tại sao Lâm Chính không dùng kiếm.
"Đây là kiếm gì?".
Ánh mắt Đại Ma Quân tỏ vẻ thận trọng.
"Thanh kiếm tôi nhờ người chế tạo! Làm từ nguyên liệu lấy từ sơn trang Cổ Kiếm!".
Lâm Chính bình tĩnh đáp, rồi rút thanh kiếm kia ra.
Khoảnh khắc kiếm sắc lộ ra, Đại Ma Quân có chút ngạc nhiên.
Chỉ thấy thanh kiếm kia hoàn toàn trong suốt, nhưng xám xịt không chút ánh sáng.
Thoạt nhìn như được làm từ miếng nhựa trong suốt, không thể nói là bình thường, mà phải nói là kém chất lượng.
Tùy tiện tìm một món do xưởng gia công làm cũng đẹp hơn thanh kiếm trong tay Lâm Chính.
"Nhìn có vẻ thanh kiếm này cũng không cứu được cậu đâu", Đại Ma Quân lạnh lùng nói.
"Chưa chắc".
"Vậy cứ thử xem".
Đại Ma Quân không chút do dự, lạnh lùng hừ một tiếng, huy động ma khí bổ một đao về phía Lâm Chính.
Lâm Chính lật tay chém ngang một nhát.
Tuy Đại Ma Quân có tốc độ rất nhanh, nhưng Lâm Chính đã khóa chặt chỗ yếu hại của ông ta, phớt lờ nhát đao đang bổ tới.
Anh chắc chắn Đại Ma Quân sẽ không chọn liều mình với anh.
Quả nhiên!
Thấy kiểu đánh hung hãn bất chấp của Lâm Chính, Đại Ma Quân cũng chột dạ, lập tức vung đao chém về phía thanh kiếm kỳ lạ kia.
Khoảnh khắc đao kiếm sắp chạm nhau.
Xẹt!
Thanh kiếm nhựa xám xịt kia bỗng bắn ra một luồng sáng mạnh, tỏa ra bốn phía.
"Cái gì?".
Đại Ma Quân biến sắc, vội vàng lùi lại.
Nhưng đã muộn.
Rắc!
Âm thanh kỳ dị vang lên.
Sau đó lồng ngực của Đại Ma Quân bị chém rách, máu tươi bắn ra, những người khác thì bị một luồng sức mạnh cuồn cuộn làm cho chấn động bay đi, nặng nề ngã xuống hố đất khổng lồ bên dưới.
Khi Đại Ma Quân bò dậy được, thanh ma đao của ông ta đã gãy thành hai mảnh, rơi ở bên cạnh.
"Sao có thể chứ?".
Đôi mắt Đại Ma Quân run rẩy.
Nhát kiếm này của Lâm Chính không những chém đôi ma đao, mà còn phá luôn cơ thể võ thần của ông ta.
"Sở dĩ tôi phá được cơ thể võ thần là nhờ rót tinh huyết vào ma đao, còn cậu... phá cơ thể võ thần kiểu gì vậy?", Đại Ma Quân run rẩy hỏi.
Lâm Chính đứng giữa không trung, bình thản thốt ra bốn chữ.
"Khoa học kỹ thuật!".