Mục lục
Người chồng vô dụng của nữ thần - Lâm Chính (Bản chuẩn)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trước khi Tề Thủy Tâm bị trúng độc tê liệt thì cũng đứng trong bảy thiên tài, thứ hạng trước đó cũng là vị trí của Nhiêu Ưng hiện tại.

Lần trước người của Tề Phượng Sơn mừng rỡ, kích động lắm. Khi tin tức Tề Thủy Tâm thăng lên làm một trong bảy thiên tài của vực Diệt Vong truyền ra, Tề Trọng Khôn đã tổ chức tiệc suốt ba ngày, mời vô số thế tộc thế lực tứ phương tới, ngay cả nhũng gia tộc và tông môn nhỏ cũng được mời tới dự, không khí vui vẻ vô cùng.

Dù sao có người trong nhà biến thành một trong bảy thiên tài thì cũng có nghĩa Tề Phượng Sơn sắp thăng cấp lên thành thế lực bá chủ, thăng cấp bá chủ là mong ước của mấy thế hệ Tề Phượng Sơn nhưng muốn đạt tới không phải là chuyện dễ dàng. Một thế lực bá chủ chân chính không phải chỉ có người và của cải nhiều mà cần có một cường giả khiến người đời khuất phục, tứ phương khiếp sợ.

Tề Thủy Tâm thăng cấp thì đồng nghĩa cô ta có thể trở thành cường giả.

Nhưng sau một lần dùng sai thuốc, giấc mộng của Tề Phượng Sơn tan biến, cũng làm cho một thiếu nữ thanh xuân phấn chấn trở thành thế này.Người đời đều cảm thấy tiếc hận.

Mà Tề Thủy Tâm xảy ra biến cố thì vị trí thứ bảy trong bảy thiên tài cũng thuộc về tay Nhiêu Ưng. Cũng vì nguyên nhân này mà có không ít người của vực Diệt Vong nói Nhiêu Ưng là kẻ nhặt “mót” mới có được vị trí hiện tại, có tiếng chứ không có miếng.

Nhiêu Ưng biết chuyện này thì tất nhiên cũng tức điên, vì thế mới đổ hết tội lỗi lên đầu Tề Thủy Tâm.

Lần này hắn tới gây sự với Tề Thủy Tâm là để trút mối hận trong lòng.

Từ lúc hắn thay thế Tề Thủy Tâm trở thành người đứng cuối trong bảy thiên tài vực Diệt Vong, tên này chẳng những không chiếm được vinh quang và lợi ích mà còn khiến người ta phải chê trách, dè bỉu khắp chốn.

Vì thế hắn hận không thể băm thây Tề Thủy Tâm thành vạn mảnh.Nhiêu Ưng cảm thấy mọi thứ đều do Tề Thủy Tâm gây ra.Chỉ cần Tề Thủy Tâm chết thì sẽ không còn ai dám chê trách hắn nữa.

Vì vậy khi vừa tới vùng đất Tu Di, Nhiêu Ưng lập tức tới gây sự với Tề Thủy Tâm.

“Bái kiến Nhiêu anh kiệt!”, Tề Trọng Khôn lập tức dẫn đông đảo người có địa vị cao ở nhà họ Tề tới chào.

Dù biết mục đích của đối phương nhưng người Tề Phượng Sơn lại không dám trở mặt với người ta, chỉ có thể cười hùa.

Ngược lại, Nhiêu Ưng chẳng thèm liếc nhìn mấy người Tề Trọng Khôn cái nào, chỉ chăm chăm vào Tề Thủy Tâm đang ngồi xe lăn.

“Tề Thủy Tâm! Đã lâu không gặp!”, Nhiêu Ưng cười lạnh chào.

“Nhiêu anh kiệt, có chuyện gì không?”, Tề Thủy Tâm biết người tới không có ý tốt nên đáp.

“À, cũng không phải việc gì lớn lao, chỉ là em gái tôi mách rằng trước đó cô từng công khai nhục mạ con bé, vì vậy tôi mới dẫn nó tới gặp cô “xin” một lời giải thích!”, Nhiêu Ưng bình tĩnh nói.

Trong lúc hắn nói chuyện, một cô gái tóc ngắn mặc đồ võ màu đen bên cạnh hắn tiến lên. Dáng người cô ta cân đối, điện nước đầy đủ, bên hông có đeo túi kim, trông dáng vẻ khá khí khái.

“Nhiêu anh kiệt, tôi cũng không biết em gái anh, vậy sao có thể nhục mạ cô ta? Tôi nghĩ trong chuyện này có hiểu lầm gì đó rồi!”, Tề Thủy Tâm trầm giọng nói.

Lời này vừa dứt, mọi người hóng hớt xung quanh tức khắc hiểu ra. Hiển nhiên là Nhiêu Ưng đang muốn vu oan cho Tề Thủy Tâm, dù gì hắn ta cũng là đàn ông, nếu dám trắng trợn ra tay với một cô gái thì mặt mũi để đâu nữa, với lại cô gái này còn là người tàn tật, hắn càng không nên ra tay.

Nhưng hận thù của hắn đối với Tề Thủy Tâm quá sâu, bởi thế hắn mới định để em gái giải quyết tâm ma này của mình.

“Tất nhiên là không có gì hiểu lầm cả, sao? Ý cô là em gái tôi đang lừa tôi?”, Nhiêu Ưng lãnh đạm nói.

“Tề Thủy Tâm, đồ khốn này! Người của tôi đã nói cho tôi biết, cô không chỉ nói xấu tôi, không chỉ chê bai tôi mà còn chửi bới nhà tôi, xỉ vả cả Trùng Long Cốc mà còn nói vị trí trong bảy thiên tài là do cô bố thí cho anh trai tôi! Miệng cô điêu toa như thế mà giờ vờ vô tội gì chứ?”, Nhiêu Uyển chỉ thẳng vào mặt Tề Thủy Tâm mà mắng mỏ.

Tề Thủy Tâm không nói gì. Cô ta biết giờ nói lý cũng vô dụng, rõ ràng đối phương đang muốn vu vạ cho mình, không thể giải thích rõ ràng được rồi.

“Nhiêu anh kiệt, thế anh muốn tôi phải làm sao?”, Tề Thủy Tâm hờ hững hỏi.

“Hỏi em gái tôi đi! Chỉ cần con bé hết giận là được!”, Nhiêu Ưng cười khẩy.

“Hừ, cô nói xấu tôi cũng không sao nhưng cô nhục mạ Trùng Long Cốc, chửi anh trai tôi thì tội không thể tha, vầy đi, tôi cũng sẽ không yêu cầu quá đáng, chỉ cần cô đỡ được một chưởng của tôi, việc này coi như giải quyết xong, được không?”, Nhiêu Uyển lạnh nhạt nói.

“Cái gì?”, hiện trường xôn xao.

Đỡ một chưởng? Một người bị liệt thì sao đỡ một chưởng của Nhiêu Uyển?

Thế này khác nào đang muốn lấy mạng Tề Thủy Tâm!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
?
17 Tháng hai, 2024 14:36
Ra chương mới đi add, ngày/1 chương hơi ít!
?
17 Tháng hai, 2024 14:31
Add ra chương mới tiếp đi, ngày/1 chương chờ lâu quá!!!!! Tks!!!!
BÌNH LUẬN FACEBOOK