Lúc này Lâm Chính mới phát hiện ra mình đã rơi vào tử cuộc.
Bên trái có Xe chặn đường, bên phải có Mã ngăn cản, phía trước có Sĩ ép tới gần, nếu lùi lại thì khẩu pháo đen ngòm kia có thể bắn về phía anh một cách dễ dàng.
Lâm Chính đã rơi vào cảnh tiến thoái lưỡng nan.
Đây chính là tử cuộc mà Joel đã gặp sao?
E rằng không đơn giản như vậy!
Thông thường chơi cờ tướng đến lúc này là đã kết thúc.
Nhưng đây không phải là cờ tướng đúng nghĩa.
Bởi vì phía Lâm Chính chỉ có một người, nên anh cũng không cần phải đi theo quy tắc cố hữu của cờ tướng.
“Nếu mình bất động, theo như tính toán trước đó, thì khoảng một phút sau, chúng sẽ tiếp tục thế công! Bây giờ tính thì vẫn còn 10 giây”.
Lâm Chính đanh mắt nhìn khẩu pháo trước mặt, bắt đầu thầm đếm.
“10, 9, 8, 7, 6, 5, 4, 3, 2, 1…”
Ầm!
Gần như đúng khoảnh khắc Lâm Chính thầm đếm đến 1, khẩu pháo trước mặt liền nổ vang.
Cũng trong chớp mắt đó, Lâm Chính tung một quyền về phía chiến xa ở bên cạnh.
Vù!
Chiến xa cũng lập tức di chuyển, lao về phía Lâm Chính.
Bốp!
Nắm đấm của Lâm Chính nặng nề đánh trúng chiến xa, nhưng lực xung kích đáng sợ do chiến xa sinh ra cũng tác động lên người anh.
Lâm Chính chỉ cảm thấy năm ngón tay của mình như muốn vỡ vụn, anh lùi lại mấy bước, suýt nữa thì ngã nhào xuống đất.
Khi anh đứng vững thì chiến mã cũng giết tới, vó sắt đáng sợ đạp về phía anh…
Ầm!
Sức phá hoại khủng khiếp như bom nổ tỏa ra từ vó sắt kia.
Lâm Chính bị chấn động ngã nhào xuống đất, hai cánh tay run rẩy dữ dội, da thịt cũng rách toạc ra.
Thật là đáng sợ!
Lâm Chính dường như nín thở, trong lòng đã thầm muốn rút lui.
Tuy chưa được nửa tiếng, nhưng nếu cứ cố cầm cự thì không chừng sẽ bị mất mạng ở đây mất.
Anh vội vàng đứng dậy, chuẩn bị rút lui.
Nhưng vừa định nhấc chân liền phát hiện những quân cờ này lại bất động.
Lâm Chính hơi ngạc nhiên, bỗng dưng ý thức được gì đó, vội nhìn xung quanh, mới phát hiện mình đã thoát khỏi phạm vi bị chiếu tướng, bây giờ đã đứng ở vị trí vừa có thể tấn công vừa có thể phòng thủ.
Còn quân cờ của đối phương sau một lượt tấn công không giết được Lâm Chính thì cũng không tiếp tục đuổi theo tấn công nữa.
Cũng tức là anh vẫn còn cơ hội xả hơi.
“Nếu vậy tức là chỉ cần mình không bị chiếu tướng thì hoàn toàn có thời gian một phút để đọ sức, nếu đọ sức…”
Trong lòng Lâm Chính bỗng nảy ra một ý tưởng.
Một ý tưởng táo bạo.
Anh vội vàng lấy châm đâm vào người, đồng thời lấy đan dược luôn mang theo bên người ra, nhét vào miệng, sau đó bắt đầu lùi lại.
Bởi vì anh không bị hạn chế hành động, nên chỉ cần anh không qua sông thì có thể đi lại tùy ý.
Hơn nữa chỉ cần anh dừng lại, cho dù một hiệp, là đối phương có thể di chuyển.
Nhưng quân cờ của đối phương bị hạn chế, không thể đi lại tùy ý như Lâm Chính.
Nếu chúng muốn làm Lâm Chính bị thương thì phải từng bước lại gần anh.
Trước tiên Lâm Chính lùi đến góc, chờ Xe, Mã và Tốt ở hàng đầu tiên lại gần thì lập tức di chuyển đến góc đối diện chờ đợi.
Chờ khi tất cả Xe, Mã, Pháo ở đây đều lại gần thì dùng tới vu hồi, lùi đến gần sông.
Đương nhiên, loại vu hồi này không hề dễ dàng. Khi Lâm Chính lướt qua, những quân cờ này đều phát động tấn công mãnh liệt, mỗi lần tấn công đều dồn người ta vào chỗ chết. Nếu không phải Lâm Chính có tiên thiên cương khu và y thuật cao siêu chữa trị cơ thể, thì đã bị những quân cờ này giết chết từ lâu rồi.
Anh thở phì phò lùi đến góc, vội vàng nhét một viên đan dược nữa vào miệng, rồi lại cắm châm bạc để ổn định vết thương.
Lúc này đã một tiếng trôi qua.
Lâm Chính nhìn về phía bên kia sông.
Ở đó vẫn còn một Mã một Pháo.
Không điều được hai quân cờ này lại đây thì anh không thể qua sông được.
Chỉ có điều một Mã một Pháo này hình như có ý, sống chết đứng sát quân Tướng, sừng sững bất động như Thái Sơn.
“Hai quân cờ này ở lại làm phòng thủ sao?”, Lâm Chính nhìn chằm chằm vị trí của hai quân cờ, phát hiện hình như chúng cố ý làm vậy, tư thế giữ chặt, dù Lâm Chính lại gần quân Tướng ở phía nào cũng bị chúng ngăn cản.
Xem ra ván cờ này cũng không phải không có quy tắc.
Lâm Chính suy nghĩ một lát, đột ngột xoay người, tấn công quân Tốt ở gần nhất.
Anh đánh rất bất ngờ.
Sức chiến đấu của quân Tốt bình thường nhất không được coi là cao, lại thêm nó đứng quay lưng về phía Lâm Chính, bị anh đánh lén không kịp trở tay, lập tức nứt toác người, đổ rầm xuống đất.
Nhưng hành động này của Lâm Chính cũng khiến các quân cờ khác có phản ứng.
Ầm ầm…
Một khẩu pháo và một chiến xa lập tức lái tới, chiến mã cũng xông thẳng tới, lao về phía này như bị điên.
Mặt đất cũng bị chúng làm cho rung lên.
Lâm Chính vội vàng né người, trốn ở bên cạnh một quân Tốt khác. Dù sao đây cũng là một ván cờ, dù là chiến xa hay chiến mã cũng không thể xô đổ quân Tốt để tấn công Lâm Chính, nhưng Pháo thì khác.
Nhưng chính vì đây là một bàn cờ, nên cơ chế hoạt động của những quân cờ này đều dựa vào cơ chế hoạt động của Lâm Chính. Lâm Chính không ngừng di chuyển là chúng có thể không ngừng di chuyển. Nếu Lâm Chính bất ngờ dừng lại, thì số bước của chúng chắc chắn không thể hơn Lâm Chính được.
Pháo đã vào vị trí, nhưng bởi vì trước mặt xuất hiện hai quân Xe và Tốt, nên không thể bắn tới Lâm Chính ở phía sau được, vẫn kém một bước mới có thể nhắm trúng anh.
Đây là bước đi mà Lâm Chính đã tính toán kĩ càng.
Anh nhắm chuẩn Xe ở phía sau, bỗng dưng xoay người, vượt qua Tốt, bổ mạnh một chưởng vào bức tượng chiến xa.
"Hoàn Vũ Thần Công!".
Lâm Chính quát lên, chưởng lực mở rộng hoàn toàn, sức mạnh đáng sợ tác động lên thẳng chiếc chiến xa kia.
Rắc!
Lớp bên ngoài chiến xa lập tức xuất hiện vết nứt, lắc lư hai cái.
Nhưng... nó vẫn chưa đổ xuống, dường như còn có thể cầm cự.
Cùng lúc đó, khẩu pháo ở phía sau chiến xa cũng hoạt động, họng pháo đen ngòm phun ra lửa, một quả đạn pháo bắn về phía Lâm Chính.
Nhưng khoảnh khắc nó bắn tới, Lâm Chính lại xoay người nhảy qua chiến xa, đồng thời dùng hết sức bình sinh đạp mạnh vào nó.
Rầm!
Chiến xa lập tức di chuyển về phía trước, vừa khéo là chỗ đạn pháo rơi xuống.
Ầm!
Tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên.
Một chiếc Xe lập tức nát vụn.
"Hay!".
Hai mắt Lâm Chính sáng lên, vô cùng mừng rỡ.
Sau khi chiến xa bị khẩu pháo bắn nhầm, cuối cùng một Mã một Pháo ở bên kia sông cũng không nhịn được nữa, lần lượt di chuyển về phía này.