Ở trung tâm vùng đất Tu Di có một lầu các cao sừng sững.
Trên nóc lầu cao có một chiếc chuông cổ, khi gõ vào chuông này, tiếng nó phát ra có thể vang xa khắp vùng đất Tu Di. Tiếng chuông có một loại ma lực đặc biệt, dù người có nóng nảy thế nào nghe tiếng chuông này cũng có thể tịnh tâm trở lại.
Người của các thế tộc đều tụ tập ở khu vực trung tâm.
Đúng lúc này, mặt đất đột nhiên chấn động, giống như động đất xảy ra.
“Chuyện gì thế?".
“Xảy ra động đất rồi sao?”.
“Mọi người cẩn thận!”.
Một vài người mới tham gia cuộc thi lần đầu hoảng hốt la lên.
Những người từng tham gia thì nhìn bọn họ như nhìn những tay mơ.
“Ngu ngốc, có gì mà ngạc nhiên thế, đây là cơ quan thi đấu được khởi động!”.
“Cơ quan thi đấu?”.
“Đúng, mọi người nhìn hướng Tây Nam đi”.
Bọn họ nhanh chóng nhìn về phía khu đất trống ở hướng Tây Nam.
Bề mặt khu đất trống nứt ra từng mảng, sau đó di chuyển về hai bên trái phải, để lộ mê cung rộng lớn dưới lòng đất.
Mê cung được bao phủ bằng thủy tinh, từ phía trên bọn họ có thể nhìn thấy mọi thứ bên trong mê cung một cách hoàn hảo.
“Đây là cái gì?”.
“Đây là mê cung cơ quan, là địa điểm thi đấu vòng thứ nhất của cuộc thi!”.
“Thế à? Tất cả đại diện tham gia đều thi đấu ở trong này sao?”.
“Đúng, nhưng không phải tất cả đều vào mà là chia nhóm vào, mỗi nhóm 30 người, giành lấy 5 thứ hạng! Vòng thứ nhất không dễ, có lúc 30 người tiến vào đều bị loại, không một ai ra được!”.
“Cái gì? Mê cung này đáng sợ vậy sao? Chẳng lẽ trong này chỗ nào cũng là bẫy?”.
“Cũng không phải, bẫy cơ quan trong mê cung không nhiều, chỉ là rất khó thoát khỏi mê cung! Theo tôi được biết, mê cung cơ quan của cuộc thi kéo dài một tiếng. Nói cách khác, sau khi vào trong mê cung thì phải rời khỏi mê cung trong vòng một tiếng, đến giờ mà không thoát ra được mê cung thì sẽ bị loại!”.
“Trong vòng một tiếng rời khỏi mê cung thì có gì khó? Mê cung này cũng chỉ lớn hơn sân bóng một chút, đổi lại là tôi mười phút là có thể ra ngoài”.
“Đổi lại là anh mười phút là có thể ra? Ha, anh nằm mơ đi! Tôi nói cho mà biết, mê cung cứ một phút lại thay đổi một lần, lối ra của mê cung này cũng sẽ thay đổi! Nói cách khác, sau khi mê cung thay đổi, anh phải rời khỏi mê cung trong vòng một phút, nếu không thì sẽ uổng công! Ngoài ra, trong mê cung có năm viên Thông Quan Châu, chỉ có ai lấy được năm viên Thông Quan Châu này mới có thể rời khỏi mê cung, không lấy được thì dù có thoát ra được cũng bị loại!”.
“Cái gì? Khắc nghiệt vậy sao?”.
“Vậy nghĩa là 30 người vào trong không những phải lấy năm viên Thông Quan Châu, mà còn phải đề phòng người khác cướp của mình và tìm được lối ra?”.
“Không sai”.
“Vậy thì khó thật…”.
Mọi người xôn xao bàn tán, ai cũng than vãn về độ khó của vòng thi.
Người của Thanh Huyền Tông đến gần mê cung, cúi xuống nhìn toàn bộ mê cung.
Tông chủ Thanh Huyền Tông có vẻ mặt rất khó coi: “Lần này phiền phức rồi”.
“Tông chủ, sao vậy?”, Lâm Chính nghi hoặc hỏi.
“Hạng mục thi đấu đều là ngẫu nhiên. Tôi cứ tưởng vòng thứ nhất sẽ là thi đấu y thuật, không ngờ lại là mê cung! Mục này có độ khó lớn nhất trong vòng thi đầu tiên của cuộc thi đấu này!”.
“Lớn thế nào?”.
“Cuộc thi đấu đợt trước tỷ lệ thông qua thấp nhất là ba mươi phần trăm, nhưng tỷ lệ qua được mê cung cơ quan chưa tới mười phần trăm! Hơn nữa… tỷ lệ tử vong trong mê cung là cao nhất trong các hạng mục thi đấu!”.
Người của Thanh Huyền Tông kinh ngạc.
Lâm Chính lặng lẽ gật đầu.
Ba mươi người tranh giành năm viên Thông Quan Châu chắc chắn sẽ phải liều mạng, tỷ lệ tử vong đương nhiên sẽ cao. Nếu là thi đấu y thuật đơn thuần ắt sẽ biết đến lúc thì dừng, nhưng thi đấu kiểu này thì không chết không thôi!
“Cậu Lâm, trong cuộc thi này có thể đầu hàng, nếu cậu gặp điều gì bất lợi ở vòng thứ nhất thì cứ đầu hàng ngay lập tức! Chuyện này không có gì phải xấu hổ”, tông chủ Thanh Huyền Tông nghiêm túc dặn dò: “Ngoài ra, tôi nghĩ người nhà họ Dục và người của Trùng Long Cốc chắc chắn sẽ đối phó với cậu, cậu nhất định phải cẩn thận hơn. Cuộc thi này có thể giết người, đồng thời người tổ chức cuộc thi quy định nếu giết chết đối thủ trong cuộc thi, thế lực đằng sau người chết không được truy cứu trách nhiệm, nếu không, bọn họ sẽ đích thân vào cuộc! Cậu nhất định phải cẩn thận!”.
“Được”, Lâm Chính gật đầu đáp.
Lúc này hiện trường lại xôn xao.
Lâm Chính nhìn về phía lầu cao kia theo hướng nhìn đám đông, lại thấy ở bên trên lầu cao xuất hiện năm bóng người.
Ba nam hai nữ, một nam một nữ trong đó đều có vẻ ngoài hơn bảy mươi tuổi, hai nam một nữ còn lại thì đội nón che mặt, không nhìn rõ mặt mũi.
Bọn họ đứng song song nhau.
Ông lão đứng ở chính giữa đầu tóc bạc trắng phất phơ theo gió, gương mặt tang thương toát lên vẻ thản nhiên.
“Những người đó là ai?”.
Lâm Chính tò mò hỏi.
“Ban tổ chức cuộc thi, người của Lôi Trạch!”, Ái Nhiễm đáp.