"Bại rồi!"
Lôi Hổ nặng nề quỳ rạp trên mặt đất, tinh thần chiến đấu đã không còn.
"Có vẻ như chúng ta đã đánh giá thấp đối thủ của mình!"
Trưởng lão Lôi Trạch Thiên Các ở bên cạnh, nhắm mắt hít một hơi thật sâu, râu tóc bạc trắng tung bay trong gió, trên mặt lộ ra vẻ bi thương.
Những người khác im lặng nhưng toàn thân run lên, trên mặt lộ ra vẻ kinh hãi.
Nếu cuộc chiến này thất bại, không cần nghĩ cũng biết hậu quả gì sẽ đến với mọi người!
Với sự tàn bạo của đám người Thiên Thần Điện, bọn chúng chắc chắn sẽ không dễ dàng bỏ qua cho mọi người.
Diệp Viêm đứng trên không trung, ánh mắt lãnh đạm nhìn xuống tất thảy những sinh linh bên dưới giống như thần linh quan sát hết thảy. Trong đôi mắt là sự ngạo nghễ ngút trời.
Hắn là thần linh!
Hắn là chủ nhân của tất thảy mọi vật!
Cho dù phía dưới có thiên binh vạn mã, trong mắt hắn cũng chỉ như mây trôi.
"Hạo Thiên, chiến lược của ông rất tốt, nhưng cuối cùng cũng không thể thành công!"
Diệp Viêm giọng khàn khàn nói, thanh âm biến đổi kì ảo truyền khắp toàn bộ núi Thiên Thần.
"Tôi không đấu lại được cậu, không phải tôi không đủ cố gắng, mà là tôi không đủ tài, là vận mệnh bất công! Tôi nếu có thiên phú giống như cậu, chẳng lẽ lại không thể bước vào cảnh giới Lục Địa Thần Tiên!"
Hạo Thiên nghiến răng và gầm lên.
Hạo Thiên không mưu cầu gì, chỉ theo đuổi trường sinh bất lão. Bao nhiêu năm nay ông ta chăm chỉ tu luyện, không có bất cứ suy nghĩ nào khác.
Nhưng cho tới bây giờ, ông ta vẫn không thể so với Diệp Viêm, một ngôi sao mới nổi như vậy!
Ông ta sao có thể cam lòng?
"Vận mệnh bất công? Thiên phú không đủ? Hạo Thiên! Ông sai rồi! Thế giới này là như vậy, ông nghĩ cuộc đời này chỉ bất công với mình ông sao? Số phận không công bằng với hầu hết mọi người! Trong đó có tôi nữa!"
Diệp Viêm lắc đầu.
"Ông nghĩ tôi có thiên phú vô song sao? Để tôi nói cho ông biết! Tài năng của tôi đều có được nhờ sự nỗ lực của bản thân tôi. Để có được tài năng như hiện tại, tôi đã nghiên cứu cấm thuật! Đi lùng giết những kẻ có thiên phú hơn người và lấy đi tài năng của họ! Ông nghĩ tôi được sinh ra với tài năng thiên phú như vậy sao? Thật lố bịch!"
"Có thể ông nghĩ rằng ông đang nỗ lực, nhưng sự nỗ lực của ông chỉ là một trò đùa, bởi vì các tu sĩ thế hệ của tôi không dựa vào việc vùi đầu nghiên cứu tu luyện, mà phải không từ thủ đoạn để đạt được cái mình muốn!"
"Vì tu luyện, tôi có thể từ bỏ nhân tính của mình! Tôi có thể tùy ý giết người, tôi có thể trở thành kẻ máu lạnh! Còn ông, ông quá quan tâm đến thân phận, danh tiếng và tất cả những gì ông đang có!"
"Ông còn những băn khoăn! Còn có thất tình lục dục! Có những tạp niệm mà chính ông cũng không ý thức được!"
"Chút nỗ lực đó? Làm sao có thể so sánh được với tôi?"
Diệp Viêm nhàn nhạt nói.
Những lời đó khiến khuôn mặt của Hạo Thiên tái nhợt, ông ta như chết lặng.
Đúng vậy, so với Diệp Viêm, ông ta vẫn còn quá nhân từ.
Để cướp đoạt tài năng, Diệp Viêm đã tìm cách tích hợp cơ thể của những kì tài vào trong cơ thể mình.
Vì tu luyện, Diệp Viêm có thể luyện hóa người sống, có thể tùy ý giết người. Hắn không chút kiêng kỵ, chỉ một lòng tìm đường tu luyện.
Đây là một kẻ không có giới hạn.
Còn Hạo Thiên thì không thể thoát khỏi những thứ đó.
Là chủ nhân của Lôi Trạch Thiên Các, ông ta bị hạn chế ở nhiều mặt, mọi hành động luôn bị ảnh hưởng bởi tông phái.
Bị Diệp Viêm đánh bại cũng là hợp lý.
Hạo Thiên hít một hơi thật sâu và không nói thêm nữa.
"Hạo Thiên, cái gọi là nỗ lực của ông ở trong mắt tu sĩ như tôi cũng không phải nỗ lực chân chính. Chỉ có mồ hôi công sức tuyệt đối không đủ, còn cần khảo nghiệm sức mạnh nội tâm!"
Diệp Viêm từ giữa không trung đáp xuống, chậm rãi đi về phía Hạo Thiên.
Xung quanh là vô số người của liên minh.
Nhưng không một ai dám bước tới.
Mọi người kinh hoàng nhìn Hạo Thiên, run lên vì sợ hãi.
Hạo Thiên biết rằng cho dù ông ta có bao nhiêu người thì vẫn vô dụng khi đối mặt với sức mạnh tuyệt đối như thế này.
Diệp Viêm đi thẳng đến chỗ Hạo Thiên.
Hạo Thiên nhắm mắt lại.
Người thắng va kẻ thua.
Ông ta biết, từ hôm nay trở đi sẽ không còn Lôi Trạch Thiên Các nữa.
Vực Diệt Vong này...cuối cùng đã đến thời của Diệp Viêm...