Nhìn thấy cảnh tượng đó, những người ở phía dưới cảm thấy da đầu tê dại. Người đàn ông đeo mặt nạ này lại mạnh đến thế sao? Hơn nữa thủ đoạn của anh ta cũng tàn nhẫn quá?
“Gãy xương thật rồi à?”, người đàn ông để tóc dài chau mày nhìn Lâm Chính và lên tiếng hỏi.
“Một chưởng mà đánh gãy toàn bộ xương cốt, thực lực của người này đã đạt tới mức thượng thừa rồi. Xem ra người này đúng là không hề đơn giản”, Nạp Lan Thiên điềm đạm nói.
“Đúng là không hề đơn giản. Nạp Lan thiên kiêu, cậu…có biết người này là ai không?”, người đàn ông tóc dài bèn hỏi.
“Biết, nhưng cũng không dám chắc. Tôi chỉ cảm thấy hoặc là hắn là kẻ giả trang, hoặc là kẻ trà trộn vào đám đông”, Nạp Lan Thiên đanh mắt. Rõ ràng, anh ta không đánh giá cao người đàn ông trên võ đài.
“Vậy sao? Người này vội lấy cô Yên Nhu như vậy cơ à. Hắn dùng thủ đoạn như vậy chẳng phải là để chấn nhiếp những người khác sao? Như vậy thì sẽ có rất nhiều người không dám bước lên chiến đấu nữa”, người đàn ông mỉm cười.
“Hừ! Vậy thì sao chứ? Anh Thiên mà ra tay thì chỉ cần vài phút thôi sẽ hạ gục được kẻ đó”, lúc này, một người phụ nữ khác lên tiếng.
Người đàn ông quay qua nhìn thì thấy Nam Cung Vân Thu đi tới.
Cô ta nhìn Nạp Lan Thiên bằng ánh mắt sáng rực: “Anh Thiên, khi nào thì anh lên võ đài? Mau giết chết kẻ đó đi. Chị của tôi đang đợi anh đấy”.
Nạp Lan Thiên điềm đạm nói: “Không vội”
“Anh Thiên…anh rể”, Nam Cung Vân Thu cuống lên. Xem ra cô ta đã sớm coi Nạp Lan Thiên là anh rể của mình rồi.
Người của nhà Nạp Lan mỉm cười: “Cô Vân Thu, cậu Thiên có kế hoạch của mình, cô đừng vội. Tóm lại hôm nay chắc chắn là ngày trọng đại của thế gia Nam Cung và thế gia Nạp Lan”.
“Tôi biết, tôi chỉ không muốn nhìn thấy kẻ ngông cuồng đó mà thôi”, Nam Cung Vân Thu lầm bầm.
“Cô yên tâm, cậu ta sắp không ngạo mạn nổi nữa rồi. Đánh xong đám mèo mả gà đồng kia thì chính chủ cũng nên xuất hiện rồi”, Nạp Lan Thiên thản nhiên nói.
“Chính chủ sao?”, Nam Cung Vân Thu giật mình. Lúc này cô ta thấy có không ít các vị anh kiệt khác đã bắt đầu khởi động nắm đấm.
Quả nhiên. Đại diện của các gia tộc nhỏ đã không dám bước lên nữa. Một chưởng gãy xương, không chỉ thể hiện được thái độ quyết liệt của Lâm Chính mà còn thể hiện cả sức mạnh của anh.
Các quan khách hết hồn. Những thanh niên còn lại biết rằng nếu họ còn không ra tay thì sẽ không còn cơ hội.
Thế là...Vụt! Một người đàn ông mặc áo gile nhảy lên võ đài. Bốn bề im lặng.
“Lữ Tư Triều”, có người kêu lên.
“Nghe nói người này có thực lực không hề thua kém thiên kiêu đâu”.
“Nhà họ Lữ cuối cùng cũng không nhịn được nữa rồi”.
Đám đông xôn xao. Gia chủ nhà họ Lữ cũng có mặt, ông ta đứng dậy, hét lên võ đài: “Tư Triều, đánh cho tốt, đừng để mất mặt nhà họ Lữ”.
“Bố yên tâm, mục tiêu của con là Nạp Lan Thiên, sao có thể bại dưới tay một kẻ vô danh như thế này chứ?”, Lữ Tư Triều quay qua nhìn Nạp Lan Thiên ngồi ở dưới bằng ánh mắt đầy chiến ý. Nạp Lan Thiên vẫn điềm nhiên như thế. Có vẻ anh ta cũng không coi Lữ Tư Triều ra gì.
Lữ Tư Triều đanh mắt, sau đó quay qua nhìn Lâm Chính và nói: “Chúng ta bắt đầu thôi, đừng lãng phí thời gian của nhau, mục tiêu của tôi không phải là anh”.
“OK”, Lâm Chính gật đầu.
“Trận quyết đấu bắt đầu”, một người nhà thế gia Nam Cung hô lên.
Lữ Tư Triều muốn đánh nhanh thắng nhanh để còn giữ sức đấu nhau với những kẻ tiếp theo. Thế nên anh ta ngay lập tức lao lên, bổ một cú đấm xuống mặt Lâm Chính.
Lâm Chính trước đó đã thể hiện thực lực cực mạnh của mình. Thế nhưng Lữ Tư Triều cũng không giống đám người trước đó. Anh ta cũng rất mạnh. Lữ Tư Triều tin rằng anh ta có thể giải quyết được kẻ đeo mặt nạ này.
Lâm Chính nhìn chăm chăm cú đấm. Anh lập tức đưa tay lên, chộp lấy.
Đúng lúc này...Một cơn gió mạnh ập tới. Cú đấm bỗng hóa thành tàn ảnh, Lữ Tư Triều cũng biến mất. Anh ta giống như một ác ma vậy.
“Tật Ảnh Bộ Phạt sao?", có người bên dưới kêu lên. Hóa ra Lữ Tư Triều đã sử dụng tuyệt học của nhà họ Lữ, anh ta vòng qua sau lưng của Lâm Chính, giáng cú đấm xuống lưng anh.
“Nằm chết đi”, Lữ Tư Triều lạnh giọng. Anh ta không hề nương tay, chỉ dồn toàn lực tấn công.
Cùng lúc, một cảnh tượng quỷ dị hiện lên. Lâm Chính vốn đang quay lưng về phía Lữ Tư Triều đột nhiên thoắt một cái đã quay mặt lại đối diện với anh ta.Cú đấm vốn định giáng xuống lưng thì lúc này đang nhắm thẳng vào ngực của Lâm Chính.
Sao anh ta quay người lại nhanh như vậy được chứ? Lẽ nào anh ta cũng biết Tật Ảnh Bộ Phạt? Lữ Tư Triều giật mình, thế nhưng không hề lùi bước, anh ta vẫn dồn toàn lực giáng xuống.
Rầm! Cú đấm dội thẳng xuống ngực của Lâm Chính. Anh khẽ lùi về sau.
“Hay lắm!”, đám người bên dưới hô vang. Thế nhưng Lâm Chính chỉ lùi lại chứ không hề hấn gì. Lữ Tư Triều giật mình. Tiếng hô bên dưới lập tức nhỏ lại.
“Chiêu thức của anh thú vị đấy!”, có vẻ Lâm Chính đang suy nghĩ gì đó. Anh nhìn chăm chăm hai chân của Lữ Tư Triều
Lữ Tư Triều chau mày. Anh ta cảm thấy vừa rồi Lâm Chính có thể chặn đứng quyền đánh của mình, nhưng có vẻ như anh muốn nhìn rõ Tật Ảnh Bộ Pháp nên mới cố ý lĩnh trọn cú đấm. Sau khi có suy nghĩ như vậy, Lữ Tư Triều hoảng sợ.
“Không thể nào? Làm gì có ai muốn nhìn rõ chiêu thức của đối phương mà chịu bị đánh chứ? Không phải chỉ có kẻ ngốc mới làm như vậy sao?”
Lữ Tư Triều gạt bỏ suy nghĩ, nhìn chăm chăm Lâm Chính: “Cơ thể anh rắn chắc đấy, nhưng vô ích thôi. Hãy xem Lữ Thị Thập Tam Kích của nhà họ Lữ”.
Lữ Tư Triều gầm lên, nhảy bật về phía Lâm Chính. Bước nhảy của anh ta ổn định, tiếp tục thi triển Tật Ảnh Bộ Phạt. Anh ta giống như một hồn ma, không ngừng xoay vòng quanh Lâm Chính. Những người bên dưới chỉ nhìn thấy bóng dáng lờ mờ của Lữ Tư Triều xuất hiện xung quanh anh. Họ không thể phân biệt được đâu là người thật đâu là người giả.
Đồng thời, vô số chưởng đánh như ảo giác tấn công về phía Lâm Chính. Mỗi một chưởng đánh đều nhắm trúng vào tử huyệt của anh.
Rõ ràng Lữ Tư Triều muốn anh phải chết.
Rầm rầm rầm! Tiếng đấm vang khắp không gian. Tất cả đều đánh chuẩn xác lên người Lâm Chính, không hụt lấy một phân.
Đám đông nín thở. Lâm Chính chết chắc rồi.