Thực ra Trương Trung Hoa không biết nhiều về thiên kiêu.
Nhưng bởi vì trước kia nhà họ Trương cũng từng có người dính dáng đến giới võ đạo, nên Trương Trung Hoa vẫn nghe nói một chút.
Ông ta đã cao tuổi, cũng biết chuyện yêu nghiệt tung hoành trên bảng thiên kiêu.
Trong tốp 10 thiên kiêu, ai mà chẳng là sự tồn tại nổi tiếng với thủ đoạn thông thiên, nhà họ Trương không thể đắc tội với bất cứ ai trong số đó.
Trương Trung Hoa vẫn biết rõ về nhà họ Trương.
Tuy sau trận phong ba lần trước, ông ta mơ hồ cảm giác người cháu rể này có chút khác thường, nhưng cũng không nghĩ nhiều.
Nhưng hôm nay Băng Thượng Quân đến lại khiến ông ta càng nghi ngờ hơn.
"Ông chủ!".
Quản gia đi tới, chào hỏi Trương Trung Hoa.
"Ừ".
Trương Trung Hoa gật đầu, bình tĩnh nói: "Trong đó sao rồi?".
"Cậu Lâm Chính và Băng Thượng Quân ra sau núi rồi dặn tôi không được cho bất cứ ai vào".
"Bọn họ định làm gì mà thần bí thế?".
Trương Trung Hoa khó hiểu hỏi.
Quản gia lắc đầu: "Tôi không biết".
Rầm!
Đúng lúc này, một âm thanh rung chuyển trời đất bỗng vang lên ở sau núi.
Hai người đều chấn động, suýt nữa ngã lăn ra đất.
"Có chuyện gì vậy?".
Trương Trung Hoa vội vàng vịn vào hòn non bộ ở bên cạnh, cuống quýt kêu lên: "Có động đất sao? Là động đất sao?".
"Chắc không phải là động đất, ông chủ, ông không sao chứ?", quản gia đứng vững, vội vàng hỏi han.
"Tôi không sao, âm thanh vừa rồi có phải truyền từ sau núi đến không?".
"Hình như là vậy..."
"Mau qua xem có chuyện gì", Trương Trung Hoa cuống lên, định chạy tới đó.
"Ông chủ, trước đó cậu Lâm Chính đã nói dù có xảy ra chuyện gì cũng không được ra sau núi", quản gia lại nói.
"Tại sao?", Trương Trung Hoa ngạc nhiên hỏi.
"Cậu ấy nói... sau núi rất nguy hiểm", quản gia chần chừ một lát rồi nói.
"Nguy hiểm?".
Trương Trung Hoa ù ù cạc cạc, nhưng khuôn mặt già nua vẫn trầm xuống, hừ mũi nói: "Nếu vậy thì càng phải đi xem thế nào, nếu cháu rể tôi xảy ra chuyện gì ở chỗ tôi, thì phải làm sao?".
Nói xong, ông ta liền bất chấp tất cả xông tới sau núi.
"Ông chủ! Ông chủ!".
Quản gia vội vàng đuổi theo.
Nhưng vừa đến sau núi, Trương Trung Hoa đã ngẩn người ra.
Chỉ thấy lúc này ở sau núi, tất cả cây cối đều đổ rạp, mặt đất như bị cày xới mấy lượt, đất cát tung tóe, chỗ nào cũng thấy lồi lõm, khung cảnh rất tan hoang.
Giữa đống tan hoang đó là bóng dáng của hai người.
Một người là Băng Thượng Quân.
Người còn lại chính là Lâm Chính.
Vèo!
Đúng lúc này, Băng Thượng Quân điểm chân, người như ảo ảnh, cầm trường kiếm xông về phía Lâm Chính.
Sát ý bùng nổ như thiên quân vạn mã, lan ra tứ phía.
Quản gia và Trương Trung Hoa cảm thấy không thể thở nổi.
Dường như họ nhìn thấy một đại thống lĩnh bách chiến bách thắng đang xông về phía Lâm Chính.
Nhưng Lâm Chính cũng không chút sợ hãi.
Anh vẫn đứng sừng sững ở đó, như núi Thái Sơn nguy nga bất động, chờ Băng Thượng Quân đánh tới, anh mới giơ tay lên, chộp lấy trường kiếm.
Định tay không đỡ mũi kiếm sao?
Không!
Còn hơn thế!
Chỉ thấy trên bàn tay đang vung lên của anh lấp lánh rất nhiều ánh sáng trắng kỳ dị, giống như sao trời ban đêm đang lóe lên trong bàn tay, vô cùng đẹp đẽ, khiến người ta say mê.
Keng!
Kiếm sắc và bàn tay va chạm, tia lửa bắn tung tóe.
Sau đó rất nhiều ánh sáng trắng bắn ra khỏi lòng bàn tay, văng ra xung quanh.
Keng keng keng...
Rất nhiều ánh sáng trắng quấn quanh xoay tròn ở bàn tay, kéo theo cả trường kiếm đáng sợ nhanh đến mức chóng mặt của Băng Thượng Quân.
Hai người lao vào chém giết nhau túi bụi, chấn động cả ngọn núi.
Quản gia và Trương Trung Hoa ở bên này thì đã trố mắt ra.
Bọn họ đứng ngây ra như phỗng, vẻ mặt sửng sốt, chứng kiến cảnh tượng này với ánh mắt không thể tin nổi.
"Chuyện... chuyện... chuyện này là sao đây?".
Trương Trung Hoa lắp bắp hỏi.
"Ông chủ, đây là cậu Lâm Chính sao? Võ... võ công của cậu ấy mạnh đến mức này á? Đánh được cả Băng Thượng Quân? Cậu Băng Thượng Quân kia... chẳng phải là thiên kiêu sao?", quản gia sửng sốt hỏi.
Trương Trung Hoa hoàn hồn lại, hít sâu một hơi: "Băng Thượng Quân quả thực là thiên kiêu, hơn nữa còn không phải là thiên kiêu bình thường... Tôi đã nhìn nhầm rồi, nhìn nhầm rồi, không ngờ cháu rể tôi... lại có thực lực mạnh như vậy... Tôi nhìn nhầm rồi!".
Tim ông ta đập thình thịch, cố gắng lấy lại bình tĩnh nhưng không thể, đầu óc vô cùng hỗn loạn.
Sau khi đánh nhau được mấy hiệp, hai người lại tách nhau ra.
Lâm Chính bình tĩnh đứng đó, Băng Thượng Quân tay cầm trường kiếm, đanh mắt nhìn anh.
"Hừ, anh quả nhiên không hề tầm thường! Đời này tôi chưa bao giờ gặp y võ như vậy! Khâm phục!".
"Kiếm thuật của anh cũng rất đặc biệt, nhưng tôi cảm thấy thể thuật của anh mạnh hơn kiếm thuật, sao lại dùng kiếm chứ? Như vậy chỉ có trói buộc sức mạnh của anh, khiến anh không thể phát huy thôi", Lâm Chính bình thản nói.
"Nói vậy là anh muốn tôi dốc hết sức ra sao?", Băng Thượng Quân hỏi.
"Nói không phải vậy thì anh đến tìm tôi làm gì", Lâm Chính hỏi vặn lại.
Băng Thượng Quân sửng sốt, sau đó cất tiếng cười lớn.
"Ha ha ha! Nói đúng lắm! Nói đúng lắm! Nếu đã vậy thì được, tôi sẽ dốc hết sức! Chỉ là thần y Lâm... mong rằng lát nữa anh sẽ không hối hận".
Băng Thượng Quân cười nói, sau đó buông thõng hai tay.
Thanh kiếm kia tuột khỏi tay anh ta, nhẹ nhàng rơi xuống đất như một chiếc lá lìa cành.
Thanh kiếm kia... được làm từ giấy...
Băng Thượng Quân đã dùng khí để khiến nó trở nên sắc bén.
Dùng một thanh kiếm giấy mà có thể phóng ra kiếm khí đáng sợ như vậy.
Đây còn là việc mà người bình thường có thể so sánh được sao?
Lâm Chính bình thản nhìn, hai tay cũng lấy ra rất nhiều châm bạc.
"Hãy nếm thử Oanh Thiên Thần Quyền của tôi đi!".
Băng Thượng Quân nhỏ giọng cười nói, thân hình nhoáng lên, xông về phía Lâm Chính.
Nhưng lần này Lâm Chính cũng không giấu giếm nữa.
"Nếu đã là trận chiến thiên kiêu, vậy thì hãy dốc hết sức đi. Nhưng tôi có một câu phải nói trước với anh, Băng Thượng Quân!".
"Câu gì?".
"Anh không phải là mục tiêu cuối cùng của tôi! Hay nói cách khác, anh không có tư cách trở thành mục tiêu cuối cùng của tôi!".
Lâm Chính gầm lên, vỗ bàn tay lên hai cánh tay, hai tay bắt chéo trước ngực, sau đó lại thả xuống, lúc này chỗ cánh tay toàn là châm bạc sáng loáng.
Khí tức của anh bỗng dưng tăng vọt.
Giống như hỏa tiễn bắn lên trời.
Chỉ trong nháy mắt, anh đã có sự thay đổi chóng mặt, giống như thoát thai hoán cốt, khiến người ta run sợ trong lòng…
Sau đó anh ngẩng phắt đầu lên, tung một quyền về phía Băng Thượng Quân đang lao tới.
Hai quyền va nhau.
Bốp!
Lại một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên.
Sau núi lại rung chuyển.
Trương Trung Hoa ở phía xa ngây người ra nhìn, một lát sau mới hoàn hồn, khàn giọng nói.
"Lập tức ra thông báo phong tỏa núi, không ai... được phép tới sau núi, ai dám lại gần nơi này thì đuổi, nếu không chịu nghe thì tống cổ khỏi nhà họ Trương".
"Vâng, ông chủ".
Quản gia vội vàng chạy đi.
Trương Trung Hoa nước mắt giàn giụa, nhìn bóng dáng đang đánh nhau kịch liệt, một lúc lâu sau mới thì thào.
"Nhà họ Trương ta... chứa một chân long..."