"Trang chủ!".
"Anh hai!".
Tất cả người nhà họ Trang xông tới như điên.
Không ai ngờ mọi chuyện lại trở nên thế này.
Rõ ràng thần y Lâm đã sức cùng lực kiệt, vậy mà vẫn còn thực lực đáng sợ như vậy, ngay cả Trang Bộ Phàm cũng không phải là đối thủ của anh.
Bọn họ định xông tới cướp lại thi thể của Trang Bộ Phàm.
Nhưng Lâm Chính có thể để bọn họ được như ý muốn sao?
Chỉ thấy Lâm Chính quệt máu trên người, sau đó vung về phía trước.
Vèo vèo vèo...
Máu tươi được anh ngưng tụ thành châm máu, đâm về phía những người này.
Trong chớp mắt, tất cả bọn họ đều bị châm máu định thân.
Lâm Chính cầm trường kiếm lên, xông tới nhanh như chớp.
Xoẹt xoẹt xoẹt...
Trường kiếm nhanh như cắt, chặt bay đầu bọn họ.
Những người khác đang định xông tới đều khựng lại, sợ hãi đến mức ngây người.
"Tại sao? Tại sao? Rõ ràng cậu đã thương tích đầy mình! Tại sao cậu vẫn còn thể lực và khí lực như vậy? Lẽ nào cậu vẫn chưa đến mức kiệt sức sao?", Trang Bình Sinh cắn răng, nói với vẻ khó tin.
"Tôi đã nói rồi, tôi là y võ mạnh nhất trên đời, mấy vết thương này là cái thá gì chứ?".
Lâm Chính bình tĩnh đáp, sau đó đột ngột rút châm bạc ra, đâm mấy cái vào người mình.
Sau đó, cảnh tượng khiến tất cả mọi người kinh hồn khiếp sợ liền xuất hiện.
Sau mấy châm này, các vết thương trên người Lâm Chính đều ngừng chảy máu, đồng thời nhanh chóng kết vảy, sau đó dần lên da non... hồi phục...
Chẳng mấy chốc, các vết thương trên người Lâm Chính đã biến mất.
Lần này thì không ai dám lớn lối với Lâm Chính nữa.
"Đây chính là y võ sao?", Huyết Kiêu ở trong tối cũng trố mắt ra.
Thủ đoạn quỷ dị đáng sợ như vậy còn là của con người sao?
"Có thể tiêu diệt được cả thôn Dược Vương thì thần y Lâm này cũng không phải dạng vừa".
"May là chúng ta không chọc vào người này".
"Lần này sơn trang Huyết Kiếm gặp nạn rồi".
Người của các thế tộc khác ở trong tối cũng thầm kêu may mắn, không ngừng bàn tán.
Trang Bộ Phàm bị đâm trúng tim, co giật mấy cái rồi tắt thở.
Những người còn lại ai dám chống đối Lâm Chính nữa chứ?
Bọn họ run lẩy bẩy, không dám bước tới, thậm chí có người còn có ý định bỏ chạy.
Lâm Chính cầm kiếm, đanh mắt nhìn những người này, ánh mắt chứa đầy sát khí.
Hiển nhiên anh muốn diệt cỏ tận gốc.
Nếu hôm nay không giết sạch sơn trang Huyết Kiếm, thì chắc chắn sau này bọn họ sẽ trả thù.
"Bố!".
Đúng lúc này, một tiếng gào vang lên, sau đó một cô gái mặc váy cưới màu đỏ tươi lao ra khỏi đám người, phủ phục bên cạnh thi thể của Trang Bộ Phàm, khóc lóc thảm thiết.
Người đó là Trang Hồng Nhạn!
"Bố, bố đừng chết mà! Bố, bố sẽ không sao đâu! Chú ba, bác cả, mọi người mau cứu bố cháu với! Mau lên!", Trang Hồng Nhạn đau khổ hét lên, muốn ôm Trang Bộ Phàm xuống.
Nhưng đúng lúc này, Lâm Chính đi tới sau lưng cô ta.
Cô ta ngoảnh phắt lại, ánh mắt đầy thù hận và căm giận.
"Tôi phải giết anh!", cô ta gầm lên.
"Mong là cô có thực lực, cũng có cơ hội này".
Lâm Chính bình tĩnh nói, rồi chậm rãi giơ kiếm lên.
Sắc mặt Trang Hồng Nhạn trắng bệch.
"Đừng!".
"Thần y Lâm, xin hãy nương tay!".
"Dừng tay!".
Trang Bình Sinh và Trang Thái Thanh cùng gầm lên, rồi đồng thời xông tới.
Nhưng bọn họ còn chưa lại gần, Lâm Chính đã giơ kiếm lên cách không vung một nhát.
Vù!
Một luồng khí tức đỏ máu phóng ra, ép hai người phải lùi lại.
Hai người không thể cứu được Trang Hồng Nhạn.
Những người khác của nhà họ Trang lại càng không thể lại gần.
Lúc này, Trang Hồng Nhạn như một miếng thịt nằm trên thớt, mặc cho Lâm Chính băm chém.
"Khốn kiếp!".
Giờ phút này, Trang Hồng Nhạn đã quên hết sợ hãi, hét lên một tiếng rồi nhào tới, nhưng trước mặt Lâm Chính thì nắm đấm của cô ta là gì chứ? Lập tức bị Lâm Chính tóm được.
Trang Hồng Nhạn không chịu bỏ cuộc, há miệng cắn cánh tay Lâm Chính.
Lâm Chính nhíu mày, nhưng không hất ra, mà chậm rãi giơ thanh kiếm sắc lên, chuẩn bị đâm vào lưng Trang Hồng Nhạn.
Giờ phút này, trong lòng anh không có bất cứ niềm thương xót nào.
Bởi vì mỗi người ở đây đều muốn dồn anh vào chỗ chết, nếu kẻ thù đã bất nhân với anh, thì tại sao anh phải có nghĩa với kẻ thù chứ?
Trang Hồng Nhạn đang ra sức cắn cánh tay Lâm Chính, hiển nhiên không để ý đến thanh kiếm đang giơ lên cao kia, còn tưởng mình cắn Lâm Chính có tác dụng.
Đúng lúc này, một giọng nói hùng hồn vang lên từ xa.
"Thần y Lâm, xin cậu hãy tha cho Hồng Nhạn, tha cho nhà họ Trang chúng tôi!".
Dứt lời, một luồng khí tức mạnh mẽ và ngột ngạt bỗng bao trùm cả núi Huyết Kiếm.
Lâm Chính hơi sửng sốt, ngước mắt lên nhìn.
Nhưng mới nhìn một cái, anh bỗng phát giác ra gì đó, vội vàng cúi đầu.
Phát hiện Trang Hồng Nhạn đang cắn chặt không buông cánh tay mình đã biến mất.
Lúc cô ta xuất hiện trở lại thì đã đứng cách anh gần trăm mét phía trước.
Bên cạnh cô ta là một bóng dáng lưng còng.
Đó là một ông lão.
"Ông Mã?".
Trang Hồng Nhạn sửng sốt, kêu lên thất thanh.
"Bác Mã!".
"Là bác Mã!".
"Chẳng phải ông ta quét dọn ở cổng sơn trang Huyết Kiếm chúng ta sao?".
"Sao ông ta lại đến đây?".
Rất nhiều người nhà họ Trang đều ngạc nhiên.
Ngay cả Trang Bình Sinh và Trang Thái Thanh cũng tỏ vẻ kinh ngạc.
Nhưng bọn họ nhanh chóng ý thức được gì đó, vẻ mặt ai nấy trở nên vô cùng đặc sắc.
"Thần y Lâm, cậu hãy tha cho sơn trang Huyết Kiếm, tha cho nhà họ Trang đi! Nếu có chỗ nào không phải, tôi xin thay mặt cho đám con cháu này xin lỗi cậu! Cậu hãy lấy Kim Ô Đan đi, chỉ mong cậu cho bọn họ một con đường sống!".
Ông lão tên là bác Mã này khàn giọng nói, sau đó cúi gập người với Lâm Chính...