Lời nói của hội trưởng Ngô khiến đám đông ngạc nhiên. Thư ký Trịnh có hơi ngông nghênh, nhưng những gì cô ta làm đều là vì hiệp hội võ thuật.
Hơn nữa bao năm qua, hiệp hội có được quy mô như hôm nay chắc chắn phải kể đến công lao của Trịnh Tử Nhã.Hội trưởng Ngô điên rồi sao? Tự dưng lại cách chức của Trịnh Tử Nhã…
Đám đông nhìn hội trưởng Ngô bằng vẻ không dám tin. Trịnh Tử Nhã nghe như sét đánh ngang tai, nhìn chăm chăm một lúc lâu vẫn chưa hoàn hồn.
“Thần y Lâm, tôi sẽ tiếp tục công việc, nghiêm túc chỉnh đốn hiệp hội võ thuật, chắc chắn sẽ không để hiệp hội oanh tặc như vậy nữa. Cậu yên tâm”, hội trưởng Ngô nghiêm túc nói.
“Hội trưởng Ngô đã nói như vậy thì tôi cũng không còn gì để nói nữa, tôi chào nhé”, Lâm Chính thản nhiên nói rồi quay người đi ra hành lang. Đối phương đã thể hiện thành ý như vậy thì Lâm Chính cũng không so đo làm gì.
Lúc này đám đông vây kín bên ngoài hành lang. Thấy Lâm Chính bước ra ai cũng tỏ vẻ tức giận, không chịu nhường đường.
“Tránh cả ra”, hội trưởng Ngô quát.
“Nhưng…hội trưởng”, có người cảm thấy không cam tâm, vội kêu lên.
“Còn muốn tôi lặp lại à?”, hội trưởng Ngô đanh mặt và trầm giọng. Người kia bèn nghiến răng, đành phải rời ra. Đám đông nhanh chóng nhường đường.
Lâm Chính phủi bụi trên người, sải bước đi ra khỏi hiệp hội võ thuật. Tất cả đều nhìn anh bằng ánh mắt đầy căm phẫn. Lâm Chính bước tới trước cửa...
“Ấy? Thần y Lâm à, anh đã gặp thư ký Trịnh chưa?”, người bảo vệ bước tới, tỏ vẻ nhiệt tình hỏi han.
“Đã gặp Trịnh Tử Nhã rồi, có điều sau này chắc cô ta không còn là thư ký của mọi người nữa đâu”, Lâm Chính nói xong bèn ngồi lên xe rời đi.
“Thần y Lâm nói vậy là có ý gì?”, người bảo vệ gãi đầu. Bỗng nhiên anh ta nhớ ra điều gì đó bèn chạy tới và hét lớn: “Thần y Lâm, anh vẫn chưa ký tên cho tôi nữa”.
Thế nhưng Lâm Chính đã biến mất.
Trong phòng họp...
“Hội trưởng Ngô, ông làm gì vậy? Ông có biết chuyện này mà truyền ra ngoài thì sẽ ảnh hưởng tới hiệp hội như thế nào không?”, thư ký Trịnh tức giận quát lên. Thế nhưng đối phương chẳng hề bận tâm.
“Thư ký Trịnh, tôi biết cô tức giận nhưng tôi cũng bất lực. Thần y Lâm là người mà chúng ta không thể động vào được”, hội trưởng Ngô lắc đầu thở dài.
“Không phải chỉ là một bác sĩ quèn sao? Tại sao hiệp hội phải sợ anh ta chứ? Chúng ta hoạt động ở Yên Kinh lâu như vậy, tới mức thâm căn cố đến, quan hệ lại rộng mà lại sợ một kẻ các ké tới từ nơi khác sao? Tại sao lại phải sợ anh ta chứ? Tại sao”, Trịnh Tử Nhã cảm thấy vô cùng đau khổ. Cô ta chưa bao giờ phải chịu ấm ức như vậy.
“Thư ký Trịnh, cô căn bản không hề hay biết về sự khủng khiếp của thần y Lâm. Cô có biết thuốc tăng tuổi thọ của cậu ấy không”, hội trưởng Ngô trầm giọng.
Trịnh Tử Nhã nghe thấy vậy thì giật mình. Dường như cô ta nhớ ra điều gì đó nên sắc mặt trở nên vô cùng khó coi: “Ông đừng nói với tôi là thuốc đó do thần y Lâm tạo ra đấy nhé!”
“Tôi từng tiếp xúc với nhà họ Hạ. Trong một lần nói chuyện đã vô tình biết được. Nhà họ Hạ là đại lý cho thuốc tăng tuổi thọ. Giờ đây có tới một nửa người của Yên Kinh đều mong có được thuốc đó. Nếu cô đối đầu với thần y Lâm thì tức là đối đầu với một nửa người của Yên Kinh đó. Cô cảm thấy có cần phải như vậy không?”, hội trưởng Ngô trầm giọng.
Trịnh Tử Nhã tái mặt. Một lúc sau mới nói ra được một câu: “Mối quan hệ của hiệp hội chiếm cả nửa Yên Kinh, hà tất…phải sợ…”
“Thế nhưng chỉ riêng chuyện này đã khiến cho chúng ta phải điều động mối quan hệ gây dựng bao nhiêu năm qua rồi, hơn nữa tới khi đó khéo còn được chẳng bằng mất. Cô cảm thấy…đáng không?”, hội trưởng Ngô hỏi ngược lại.
Trịnh Tử Nhã im lặng.
“Hơn nữa, không ai có thể chống lại được sức hấp dẫn của thuốc đó. Những người mà tôi quen cũng rất muốn có được nó. Cô cảm thấy giữa chúng ta và thuốc tăng tuổi thọ thì họ sẽ chọn bên nào?”, ông ta nói tiếp.
Trịnh Tử Nhã cúi đầu, một lúc sau cô ta mới nói tiếp: “Thôi được…chuyện này tới đây vậy!”
“Không…vẫn chưa kết thúc đâu", hội trưởng Ngô nhìn cô ta chăm chăm: “Cô phải lập tức lựa chọn lễ lạt, tới bệnh viện xin lỗi cô Lương Huyền Mi. Hơn nữa phải nhận được sự tha thứ của cô ấy nữa. Cô rõ chưa?”
“Hội trưởng Ngô, ông điên rồi. Ông muốn hủy hoại cả tôi sao?”, Trịnh Tử Nhã gào lên.
“Tôi không hề bị điên!”
Hội trưởng Ngô nhìn chăm chăm Trương Tử Nhã, lạnh lùng nói: “Cô phải đi, nếu không thì đừng ở lại hiệp hội nữa!”
“Cái gì?”, Trịnh Tử Nhã nghe như sét đánh ngang tai, cô ta đứng ngây người.
“Chuyện này không có gì phải bàn bạc thêm nữa. Nó vốn là họa cô gây ra. Chiều nay, tôi hi vọng cô có thể xuất hiện ở bệnh viện. Cô tự làm đi”, hội trưởng lạnh lùng phất tay và quay người rời đi.
Đám đông nhìn Trịnh Tử Nha bằng vẻ kỳ dị. Cô ta đứng ngây ra một hồi lâu mới hoàn hồn.
Xin lỗi sao? Cô ta là ai chứ? Chẳng lẽ lại phải cúi đầu trước một con nhóc? Vậy thì cô ta khác gì bị cả Yên Kinh cười vào mặt và chẳng còn chút uy tín nào ở hiệp hội? Cô ta không thể chấp nhận điều đó được.
“Sắp xếp cho tôi một chiếc xe”, Trịnh Tử Nhã nói.
“Vâng, cô tới bệnh viện phải không?”
“Bệnh viện? Không! Tôi muốn về nhà trước!”, Trịnh Tử Nhã hít một hơi thật sâu, lấy điện thoại ra và bấm số.
Cô ta nhìn chăm chăm vào màn hình…
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
17 Tháng hai, 2024 14:36
Ra chương mới đi add, ngày/1 chương hơi ít!
17 Tháng hai, 2024 14:31
Add ra chương mới tiếp đi, ngày/1 chương chờ lâu quá!!!!! Tks!!!!
BÌNH LUẬN FACEBOOK