Vô số châm bạc như vũ bão phóng ra và biến mất.
Cơ thể Diệp Viêm xuất hiện sự thay đổi. Da của hắn lấp lánh màu vàng, mái tóc dài xuống vai, thậm chí xuống cả gót chân và bay là là. Đôi mắt hắn biến thành màu trắng.
“Sức mạnh này?”, Hạo Thiên tái mặt. Ông ta ý thức được rằng bản thân đã đánh giá sai thực lực của Diệp Viêm.
Kẻ này không phải mới bước vào cảnh giới Lục Địa Thần Tiên. Với sự truyền thừa của cường giả chí tôn thì hắn đã đạt tới Lục Địa Thần Tiên cấp trung rồi.
Hạo Thiên tim đập nhanh, sắc mặt trông vô cùng khó coi. Mặc dù ông ta dựa vào việc hiến tế tuổi thọ, thiên phú thậm chí là huyết nhục để đạt tới thực lực như hiện tại nhưng ông ta cũng chỉ có thể đối kháng được với kẻ vừa bước vào Lục Địa Thần Tiên mà thôi.
Nếu Diệp Viên thuộc cảnh giới cấp trung..thì ông ta không thể nào thắng được. Hạo Thiên tái mặt, không dám do dự, lập tức lấy lập tức lấy ra châm bạc và đâm lên người.
Mặc dù sức mạnh của ông ta gia tăng nhưng lúc này, khi liên quan tới sự sống cái chết thì chỉ cần dốc được thêm chút sức lực nào cũng phải dốc.
Vụt...vụt...Từng cây châm đâm lên cơ thể ông ta. Hạo Thiên thở hắt ra, khuôn mặt trở nên méo mó.
Khí tức trên người ông ta đã đạt tới cực hạn. Lúc này ông ta đang đánh cược cả mạng sống của mình.
“Vô ích thôi”, Diệp Viêm lắc đầu, chỉ điểm về phía trước
Vụt...Một nguồn uy lực bao lấy Hạo Thiên sau đó nổ ra.
Ầm...Cột khói hình cái nấm khổng lồ hiện ra trong không gian.
Thế nhưng một giây sau...
Vụt..Hạo Thiên lao ra từ cú nổ. Cơ thể ông ta nhiều bộ phận bị thương.
Nhưng ông ta không hề thoái lui. Lúc này ông ta cũng không còn đường lui nữa. Đã lựa chọn đứng ở đây thì đành phải liều mạng thôi.
“Lãng Khí Thiên Địa”, Hạo Thiên hét lớn, tung một chưởng chứa đựng sức mạnh phi thăng hóa thành một làn sóng sức mạnh tấn công Diệp Viêm.
“Bùm”.
Diệp Viêm cử động ngón tay. Nguồn sức mạnh bị đánh tan.
Hạo Thiên đưa tay lên đỡ lại.
Rầm! Một đao khí hình bán nguyệt chém về phía Diệp Viêm. Khi gần tiếp cận Diệp Viêm thì con dao tự động quay lại giống như được bàn tay nào đó kiểm soát.
Diệp Viêm chỉ tung ra một chưởng...
Hình hoa văn kỳ dị từ tay hắn một lần nữa khiến đao khí kia bị nát vụn. Nhìn thấy cảnh tượng đó, Hạo Thiên cảm thấy thất vọng.
Thực lực của hai người có sự chênh lệch quá lớn. Đòn tấn công của ông ta kém Diệp Viêm quá nhiều.
Diệp Viêm có thể dễ dàng phá vỡ được đòn tấn công của ông ta. Hạo Thiên đanh mặt, không biết phải làm thế nào.
Diệp Viêm không có ý định dây dưa thêm nữa, hắn đạp chân bước đi như tiên nhân về phía Hạo Thiên.
Hạo Thiên đanh mắt, hai tay vung lên phóng châm về phía hắn. Hàng nghìn cây châm đồng loạt tấn công. Cảnh tượng thật kinh người.
“Còn chưa từ bỏ à? Hạo Thiên, cái bệnh này của ông không tốt chút nào hết”, Diệp Viêm lắc đầu.
Vụt...Một luồng sáng phát ra cản lại số châm đang lao tới. Đợi luồng sáng biến mất thì Diệp Viêm đã đứng ngay trước mặt Hạo Thiên.
Hạo Thiên phản ứng khá nhanh, năm ngón tay của ông ta lập tức tấn công vào huyệt vị của Diệp Viêm.
“Ngũ Độc”
“Thiên Độc”
“Âm Độc”
“Hoại Độc”
“Tử Độc”
Ông ta gầm lên, mười đầu ngón tay như đang đánh đàn. Chưa tới một nhịp thở thì ông ta đã điểm lên mười vị trí huyệt vị của Diệp Viêm rồi .
Nếu là người thường chắc là chết ngay tức khắc. Nhưng Diệp Viêm thì không hề hấn gì.
Một luồng sáng khác đánh lên người hắn. Đó chính là châm nhiều màu. Chúng ghim đúng người Diệp Viêm và nhanh chóng giải độc cho hắn. Chỉ một lúc thôi mà hắn đã trở lại trạng thái như bình thường.
“Không thể nào”, Hạo Thiên lầm bầm.
“Đối với những kẻ yếu mà nói thì điều này là không thể”, Diệp Viêm thản nhiên lên tiếng và tấn công lại.
Hạo Thiên đưa tay lên đỡ đòn. Thế nhưng khi chưởng đánh của hắn tiếp xúc với chưởng đánh của Hạo Thiên thì chưởng đánh của Hạo Thiên chẳng khác gì trứng chọi đá...
Cánh tay Hạo Thiên bị đánh nát, ngực ông ta lập tức bị tấn công. Ông ta bay bật ra xa.
“Á”, đám đông sững sờ. Cuối cùng Hạo Thiên đã nằm ở dưới chân núi Thiên Thần.
Mặt đất nứt toác. Ông ta nôn ra máu liên tục, ngực bị đánh thủng. Ông ta đã bị thương nặng.
“Các chủ”, đám người của Lôi Trạch Thiên Các gầm lên. Những người khác của liên minh cũng trố tròn mắt.
“Sao có thể như vậy chứ?”
“Đến cả Hạo Thiên đại nhân cũng không phải là đối thủ của Diệp Viêm”.
“Vậy thì sao chúng ta có thể thắng được”.
Đám đông cảm thấy vô cùng tuyệt vọng.