“Ồ?”.
Mã Hải liếc nhìn con đường phía trước, đầy vẻ nghi hoặc.
Một chiếc xe màu đen đi ngược hướng, vừa vặn chặn đầu xe của Mã Hải.
“Chuyện gì thế?”.
Lâm Chính hỏi.
“Chủ tịch Lâm, có người chặn đường chúng ta”.
“Kiểm tra sao?".
“Nhìn xe thì có vẻ không phải”.
Trong lúc Mã Hải và Lâm Chính nói chuyện, người trên xe đối diện đã tự động đi xuống.
Đó là vài người nam nữ mặc Âu phục đeo kính đen.
Lâm Chính nhíu mày, cũng dứt khoát xuống xe.
“Xin hỏi anh là Chủ tịch Lâm phải không?”.
Một cô gái tóc dài đeo kính đen hiên ngang đi tới, đưa tay ra với Lâm Chính.
“Các người là ai?”.
Lâm Chính không bắt tay mà hỏi, cực kỳ không vui.
“Thần y Lâm, xin đừng hiểu lầm, chúng tôi chặn đường anh cũng là bất đắc dĩ, chúng tôi là người của đại hội”.
Cô gái tóc dài đeo kính mỉm cười nói.
“Người của đại hội? Tìm tôi làm gì?”.
Đáy mắt Lâm Chính lướt qua vẻ cảnh giác.
“Là thế này, chúng tôi điều tra được gần đây thần y Lâm xuất hiện ở long mạch dưới lòng đất. Hiện nay long mạch dưới lòng đất đã xảy ra một sự việc, chúng tôi cần thần y Lâm phối hợp điều tra, có thể mời thần y Lâm đi cùng chúng tôi một chuyến không? Yên tâm, sẽ không có chuyện gì đâu”.
Cô gái tóc dài đeo kính cười đáp.
“Đi đâu?”
“Một cứ điểm của đại hội”.
“Hình như tôi không có nghĩa vụ phải đi theo các người nhỉ?”.
“Chủ tịch Lâm, chuyện này liên quan sâu rộng, ảnh hưởng rất lớn đến đại hội, phiền Chủ tịch Lâm phối hợp. Nếu anh không chịu phối hợp, chỉ sợ sẽ làm đại hội tăng thêm hiểu lầm đối với anh”.
Nụ cười bên miệng cô gái tóc dài đeo kính dần dần tắt đi.
Lâm Chính nhíu chặt mày.
Câu nói này đã là đang uy hiếp Lâm Chính.
Thật ra Lâm Chính biết mục đích của nhóm người này.
Cùng lắm là vì nhóm người A Hải.
Nhóm A Hải mang theo vũ khí đặc biệt đi đồ sát Long tộc, theo lý mà nói sẽ không có chuyện gì, dù đụng phải người khác ở long mạch dưới lòng đất có đánh không lại cũng trở về được.
Bây giờ nhóm A Hải lại bị diệt toàn quân, sao đại hội có thể không nhận được tin?
Hơn nữa, bọn họ lại tra được gần đây Lâm Chính từng xuất hiện ở long mạch dưới lòng đất, đương nhiên sẽ liên tưởng tới Lâm Chính.
Bây giờ vẫn chưa phải lúc trở mặt với đại hội.
Lâm Chính hít sâu một hơi, lạnh lùng nói: “Tôi không thích cách cô nói chuyện, cho nên tôi sẽ không đi với các cô. Nhưng để các cô không hiểu lầm tôi, tôi cho phép người của đại hội đến Giang Thành tìm tôi, muốn hỏi gì tôi cũng có thể thành thật trả lời”.
Nói xong, Lâm Chính quay người lên thẳng xe.
Vèo vèo vèo!
Khi anh vừa lên xe, xung quanh đột nhiên xuất hiện bảy bóng người đáng sợ, hầu như chỉ trong chớp mắt, một luồng sát ý mãnh liệt đã lan ra nhắm vào xe Lâm Chính.
Lâm Chính lại xuống xe lần nữa nhìn quanh đám người đó, vẻ mặt thâm trầm.
“Thế nào? Muốn ra tay?”.
“Thần y Lâm, anh là người thông minh, anh nên biết khi xung đột thì ai sẽ là người chịu thiệt. Anh kinh doanh ở Giang Thành nhiều năm như vậy, nghiệp vụ mở rộng đến vực Diệt Vong, đến tận long mạch dưới lòng đất, anh hẳn cũng biết thực lực của đại hội. Nếu thật sự bùng nổ chiến đấu, anh sẽ không có chút lợi thế nào”.
Cô gái tóc dài đeo kính nhún vai nói.
“Các người…”.
Mã Hải không nhìn thêm được nữa, còn định nói gì đó, nhưng bị Lâm Chính ngăn lại.
Anh suy tư một lúc, sau đó không có biểu cảm gì mà nói: “Bỏ đi, nếu cô đã nói đến mức đó thì tôi sẽ đi với các người một chuyến”.
“Tốt lắm!”.
Cô gái tóc dài đeo kính mỉm cười, kéo cửa xe bên cạnh ra: “Thần y Lâm, mời anh lên xe!”.