Mục lục
Người chồng vô dụng của nữ thần - Lâm Chính (Bản chuẩn)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Xem ra thần y Lâm từng nghe về Tài Quyết Đường của nhà họ Lâm chúng tôi rồi”, Lâm Tâm Lạc để ý thấy biểu cảm của Lâm Chính có một chút thay đổi bèn lên tiếng.

“Từng nghe nói”.

Lâm Chính điềm đạm nói: “Đây là một trong những bộ phận có quyền lực cao nhất trong nhà họ Lâm, có quyết sát sinh. Phàm là những người vi phạm quy tắc gia tộc thì đều do các người quyết cả”.

“Thần y Lâm biết rõ về nhà họ Lâm quá", Lâm Tâm Lạc thản nhiên nói.

“Tôi và nhà họ Lâm cũng được coi là có chút giăng mắc. Bất cứ kẻ địch nào của tôi, thì tôi đều điều tra rõ cả. Biết địch biết ta, trăm trận trăm thắng”, Lâm Chính rót một chén trà, đẩy tới trước mặt Lâm Tâm Lạc.

“Tôi không thích uống trà", Lâm Tâm Lạc liếc nhìn.

“Uống chút đi. Trà này dưỡng thần, tịnh tâm, cô ngoài lạnh trong nóng, dục vọng quá cao, buổi tối khó ngủ. Mặc dù lớp trang điểm đã che được quầng thâm của cô nhưng không thể che được vẻ vô hồn trong đôi mắt. Uống trà này vào sẽ ngủ ngon hơn”, Lâm Chính nhấp môi.

Lâm Tâm Lạc nghe thấy vậy thì tỏ ra tức giận. Cô ta do dự, nhưng vẫn đưa lên uống cạn.

“Anh nói có giăng mắc với nhà họ Lâm Chúng tôi mà còn tốt bụng như vậy cơ à? Đúng là nực cười”, Lâm Lạc Tâm hỏi.

“Cô cũng biết thế mà vẫn chạy tới đây thì là có ý gì nhỉ?”, Lâm Chính lắc đầu: “Huống hồ tôi cũng chẳng có ý tốt gì, chỉ là muốn nói với cô, bất cứ chuyện gì của nhà họ Lâm cũng không giấu nổi tôi đâu. Kể cả mục đích tới đây của cô”.

“Anh nói xem”.

“Lần này cô tới đây là đại diện cho nhà họ Lâm hợp tác với tôi phải không? Các người sẽ đưa ra điều kiện. Nếu như tôi có thể đáp ứng thì các người sẽ đứng về phía tôi, giúp tôi đối phó với thôn Dược Vương”, Lâm Chính nói.

Lâm Tâm Lạc lắc đầu.

“Đoán đúng một nửa”.

“Ồ!”, Lâm Chính nhìn cô ta.

“Lần này tôi tơi đây không phải là muốn thứ gì mà là đại diện nhà họ Lâm tới nói chuyện với anh thôi”, Lâm Tâm Lạc trả lời.

“Nói chuyện gì?”, Lâm Chính hỏi.

Lâm Tâm Lạc búng tay. Người bên cạnh bèn đưa ra một tập tài liệu, đặt lên bàn. Lâm Tâm Lạc đẩy tập tài liệu tới trước mặt Lâm Chính: “Chúng tôi muốn bảo vệ người bên cạnh thần y Lâm”.

“Bảo vệ?”, Lâm Chính chau mày, cầm tập tài liệu lên. Ngay sau đó, anh lập tức bừng tỉnh.

“Thần y Lâm, nhà họ Lâm chúng tôi cũng có tìm hiểu về thôn Dược Vương. Mấy chục năm trước, nhà họ Lâm từng hợp tác một lần với bọn họ, biết được không ít điều. Theo như tính toán của chúng tôi, lần quyết đấu này cậu chắc chắn thua. Không chỉ thua mà còn mất mạng. Vì dù sao lúc này thôn Dược Vương không còn nổi tiếng vì cứu người nữa mà nổi tiếng vì độc thuật giết người của họ. Cậu mà chết thì sản nghiệp của cậu sẽ bị những gia tộc khác cắn xé. Những gì cậu vất vả tạo ra sẽ đổ hết xuống sông xuống biển. Dù cậu và nhà họ Lâm có giăng mắc, nhưng tôi không nỡ nhìn thấy tình huống đó xảy ra. Vậy nên chúng tôi muốn hợp tác với cậu. Sau khi cậu chết, chúng tôi sẽ tiếp nhận toàn bộ sản nghiệp của cậu, đồng thời cũng chia một phần cho những người thân của cậu để họ có thể sống quãng đời con lại trong vô lo vô nghĩ. Thần y Lâm, cậu thấy thế nào?”

Lâm Tâm Lạc nhìn Lâm Chính. Anh im lặng một hồi rồi nói:”Sao? Các người cho rằng lần này tôi chết chắc à?”

“Đây là kết quả chúng tôi phân tích, anh không có bất kỳ cơ hội giành chiến thắng nào. Hơn nữa tôi tin phàm là người tiếp xúc với thôn Dược Vương thì nhất định cũng đều có những suy nghĩ như chúng tôi”, Lâm Tâm Lạc nói.

“Thú vị đấy. Có điều các người như vậy khác gì là hớt tay trên. Vậy chẳng phải là không công bằng với tôi sao?”, Lâm Chính cười hỏi.

“Không công bằng?”, Lâm Tâm Lạc chau mày: “Người chết mà còn bằng công bằng với không công bằng à".

“Vậy nếu tôi thắng thì sao?”

“Thì đó là điều không tưởng”

“Nếu đã vậy thì tại sao chúng ta không cược một ván”, Lâm Chính nhìn cô ta.

“Thần y Lâm, tôi không thích những màn cá cược vô vị. Như vậy chỉ lãng phí thời gian và tinh lực của mọi người thôi.

“Cô ở đây bày đặt thương lượng thì có ý nghĩa gì không?”, Lâm Chính hỏi ngược lại.

Lâm Tâm Lạc hừ giọng: “Thần y Lâm, chúng tôi đang giúp anh! Một khi anh chết thì những người xung quanh anh cũng chẳng thể có kết cục đẹp được. Mã Hải, Từ Thiên, Cung Hỉ Vân chắc chắn sẽ chết. Khang Gia Hào, Kỷ Văn cũng thế. Còn cả Tô Nhu nữa. Cô ta chắc chắn sẽ vô cùng thê thảm. Bọn họ sẽ không có ai bảo vệ hết. Giờ chúng tôi đang giúp anh mà anh còn nói là có ý nghĩa gì? Lẽ nào anh hi vọng họ sẽ đi theo anh luôn sao?”

“Tôi nói rồi, tôi sẽ không thua”.

“Đồ cố chấp! Vậy được, nếu đã thế thì tôi sẽ chơi cùng anh. Anh muốn cược thế nào?”, Lâm Tâm Lạc hừ giọng.

“Nếu tôi thua và chết thì Hoa Dương và Huyền Y Phái sẽ do nhà họ Lâm quản lý. Còn nếu tôi thắng thì…các người phải giao một người nhà họ Lâm cho tôi!”

“Ai?”, Lâm Tâm Lạc hỏi.

“Lâm Lâm”, Lâm Chính nói. Dứt lời, người nhà họ Lâm nín thở.

“Lâm Lâm? Đường chủ của Tài Quyết Đường sao?”, Lâm Tâm Lạc chau mày.

“Đúng vậy”, Lâm Chính gật đầu.

Đường chủ Tài Quyết Đường có địa vị không hề thấp ở nhà họ Lâm. Đây là người mà đâu phải ai cũng muốn giao là giao ra được.

“Anh muốn Lâm Lâm làm gì?”.

“Giết ông ta”.

“Hình như ông ấy chưa từng tiếp xúc với anh. Vô duyên vô cớ, tại sao anh muốn giết ông ấy”, Lâm Tâm Lạc hỏi lại.

Lâm Chính lắc đầu: “Tôi không giết ông ta thì cô lên chức kiểu gì và làm sao làm được đường chủ. Cô Lâm, tôi muốn tốt cho cô”.

“Sao? Anh định lợi dụng tôi để thâm nhập vào nhà họ Lâm à? Suy nghĩ của anh hoang đường quá”, Lâm Tâm Lạc hừ giọng.

“Tôi chỉ hỏi cô Lâm có đồng ý hay không thôi”, Lâm Chính điềm đạm nói.

“Chuyện này không phải do tôi quyết định”, Lâm Tâm Lạc quay qua gật đầu với người bên cạnh. Những người này hội ý, rồi lấy điện thoại ra, đi ra ngoài và bấm số.

Một lúc sau họ quay lại: “Thưa cô, phía trên đồng ý rồi ạ”.

“Tôi cũng tin là phía trên đồng ý. Dù sao thì bọn họ cũng cho rằng lần này thần y Lâm sẽ chết chắc”, Lâm Tâm Lạc thản nhiên nói.

“Vậy được. Chuyện này cứ vậy đi”.

“Có cần ký biên bản gì không?”

“Không cần. Chỉ có điều phiền mấy vị hôm nay ở lại học viện. Tới lúc đó mà Lâm Lâm không tới được thì đành phải tiễn các vị lên đường thôi”, Lâm Chính uống trà.

Người nhà họ Lâm căng thẳng. Lâm Tâm Lạc hừ giọng: “Cứ chờ xem ai sẽ chết trước”.


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
?
17 Tháng hai, 2024 14:36
Ra chương mới đi add, ngày/1 chương hơi ít!
?
17 Tháng hai, 2024 14:31
Add ra chương mới tiếp đi, ngày/1 chương chờ lâu quá!!!!! Tks!!!!
BÌNH LUẬN FACEBOOK