Mục lục
Người chồng vô dụng của nữ thần - Lâm Chính (Bản chuẩn)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cũng không biết phải mất bao lâu thì không gian mới bình lặng trở lại. Cô bé cũng muốn mở mắt ra.

“Đừng mở mắt vội”, Lâm Chính đoán được suy nghĩ của cô bé bèn nói. Cô bé lại nhắm chặt mắt, dựa vào vai Lâm Chính, không dám cử động.

Lúc này, mấy người cảnh sát từ từ tỉnh lại. Bọn họ ôm đầu, chật vật đứng lên. Nhìn thấy cảnh tượng xung quanh, tất cả đều hết hồn.

“Hả?!

“Đây…là đâu vậy?”, đám cảnh sát này chỉ là cánh sát đi tuần. Họ còn rất trẻ, không có kinh nghiệm, có khi nào chứng kiến cảnh tượng đáng sợ thế này đâu. Ai cũng sợ tới mức muốn phát điên.

“Mọi người vẫn ổn chứ?”, Lâm Chính bế cô bé trong tay và đi tới.

“Thần y Lâm?”, đám đông như vớ được sao cứu tinh, lồm ngồm đứng dậy.

“Thần y Lâm, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?”, một người run rẩy hỏi.

“Các anh bị bắt tới đây mà không nhìn thấy cái nồi bên đó à? Bọn họ định nấu các anh lên ăn đấy. May mà tôi tới kịp, nếu không thì chắc các anh còn bộ xương”, Lâm Chính nói.

“Thật sao?”

“Lẽ nào…cái thi thể còn một nửa trên núi cũng là do đám này ăn?", đám đông ớn lạnh.

“Đúng vậy”, Lâm Chính gật đầu.

“Vậy thần y Lâm…những kẻ đó đều bị anh giết cả rồi à?”

“Đúng thế”, Lâm Chính lại gật đầu.

Đám đông nhìn nhau, ai cũng tỏ ra sùng bái anh: “Thần y Lâm quả là lợi hại”.

“Lần này chúng ta gặp may rồi, nếu không cả đám đã chết từ lâu rồi đấy”.

“Thần y Lâm, lát nữa xong việc, tôi nhất định phải mời anh ăn uống một bữa, cảm ơn anh đã cứu mạng”, bọn họ đồng loạt lên tiếng.

“Còn nhiều cơ hội mà. Nhưng các vị mau cùng tôi rời khỏi đây. Trên núi không chỉ có đám này đâu, những kẻ khác núp trong núi còn nhiều lắm. Với năng lực của mọi người thì không đối phó nổi với chúng. Mau chóng cùng tôi tới Vân Đoan Tự, tạm thời ở đó, đợi đội cứu viện tới”.

“Được”, đám đông gật đầu, cùng Lâm Chính tới Vân Đoan Tự.

“Hiểu HIểu, em có thể mở mắt ra được rồi”, Lâm Chính cười nói.

Cô bé mở mắt, nhìn thấy hai người đang đứng khóc trước cửa Vân Đoan Tự, thế là cô bé vui mừng kêu lên: “Bố, mẹ!”

Hai vợ chồng run rẩy, ngước nhìn con gái bé nhỏ chạy tới bằng vẻ không dám tin. Họ tưởng là mình đang nằm mơ: “Hiểu HIểu”.

“Ôi Hiểu Hiểu của tôi”, hai người lao ra, ôm chặt cô con gái và gào khóc.

Lâm Chính mỉm cười, nhìn ra xa.

“Thần y Lâm, cảm ơn anh, nếu không có anh thì mọi chuyện đã tệ lắm rồi”, đội trưởng Đoạn bước tới, cảm động khi thấy cảnh tượng trước mặt. Anh ta biết nếu là anh ta thì cũng không thể nào tới được chỗ cô bé nhanh như vậy.

“Đội trưởng Đoạn không cần cảm ơn, tôi chỉ làm việc mình nên làm”.

“Thần y Lâm quả nhiên là thần y, từ bi, nhân đạo, thật khâm phục”, đội trưởng Đoạn mỉm cười, sau đó nói tiếp: “Phải rồi, đội cứu viện mà cấp trên cử tới sắp đã có mặt rồi. Bọn họ tới chân núi, tôi cũng báo với sếp là anh ở đây. Cấp trên nói có chuyện gì lớn thì anh có thể quyết định, dù sao thì anh cũng là tướng quân của Long Quốc”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
?
17 Tháng hai, 2024 14:36
Ra chương mới đi add, ngày/1 chương hơi ít!
?
17 Tháng hai, 2024 14:31
Add ra chương mới tiếp đi, ngày/1 chương chờ lâu quá!!!!! Tks!!!!
BÌNH LUẬN FACEBOOK