Ai có thể ngờ Khổ Tình Nữ si ngốc đợi chờ ở núi Chung Thân mấy chục năm, người bà ta đợi lại ở ngay dưới chân núi.
Lâm Chính ngẩn ngơ nhìn ông lão, cuối cùng thở dài.
“Vì sao tiền bối không lên núi gặp bà ấy? Chẳng lẽ tiền bối không biết bà ấy đang đợi tiền bối?”.
“Sao tôi lại không biết được?”, ông lão khàn giọng nói: “Chỉ là… tôi không thể gặp bà ấy!”.
“Vì sao?”.
“Tôi đã phạm phải sai lầm không thể bù đắp, cả đời này tôi không còn mặt mũi nào gặp lại bà ấy! Dù tôi biết bà ấy đợi tôi ở trên núi, tôi cũng không thể đi gặp bà ấy!”.
Ông lão mặt mày tiều tụy, ánh mắt đau khổ, giọng nói cũng khàn đi.
“Sai lầm gì mà không thể tha thứ? Huống hồ, bà ấy đã đợi ông mấy chục năm, điều đó chứng tỏ bà ấy đã tha thứ cho ông, muốn gặp lại ông!”, Lâm Chính nói.
“Nhưng gặp tôi, bà ấy chỉ càng thêm đau khổ! Tôi không muốn khiến bà ấy đau khổ nữa!”.
“Rốt cuộc là chuyện gì?”.
“Cậu không hiểu được nỗi khổ của tôi! Đó là chuyện năm mươi năm trước, lúc đó tôi là một kẻ đam mê dược thuật, thích thu thập thuốc lạ trên thế gian, muốn dựa vào dược vật tăng thêm tu vi. Khổ Tình Nữ là thanh mai trúc mã của tôi, hai người chúng tôi cùng nhau lớn lên, cùng nhau xông pha giang hồ. Mặc dù mỗi người chúng tôi bái cao nhân của phái khác nhau làm thầy, nhưng điều đó không ảnh hưởng đến tình cảm của chúng tôi. Đồng thời, chúng tôi đã âm thầm hứa hẹn cả đời. Dưới sự chứng giám của hai vị ân sư và bạn bè thân thuộc, chúng tôi sắp sửa thành thân”.
“Đáng tiếc vào ngày đại hôn… tôi đã phạm phải tội lỗi tày trời!”.
Ông cụ ôm đầu, đau khổ nói: “Trước ngày đại hôn, tôi hao hết tâm tư, gian nan vất vả tìm được một loại thuốc trong truyền thuyết, tên là hoa Bỉ Ngạn. Tôi muốn dùng loại dược liệu đó luyện chế ra một viên đan hoàn giữ mãi thanh xuân, tặng cho bà ấy. Nhưng tôi phát hiện tôi sai rồi, tôi hoàn toàn không hiểu rõ dược tính của hoa Bỉ Ngạn, mà những thông tin liên quan đến hoa Bỉ Ngạn mà tôi sưu tập được cũng toàn là thông tin sai. Tôi tràn đầy tự tin luyện chế dược vật, đồng thời dùng thử một viên để đảm bảo đan dược không có sai sót. Nào ngờ dược tính của đan dược toàn là sai lầm!”.
“Sau khi uống đan dược hoa Bỉ Ngạn, thực lực của tôi đột nhiên tăng vọt gần mười lần, hơn nữa còn trở nên mất hết tính người, gần như tẩu hỏa nhập ma, gặp người là giết! Thế là… tôi đã tàn sát gần một nửa bạn bè thân thích ở hiện trường hôn lễ! Vì có đan dược tăng cường thực lực, không ai có thể khống chế tôi. Tôi đã rơi vào trạng thái điên cuồng không nhận ra bất cứ ai, cuối cùng hai vị ân sư liên thủ mới có thể khống chế được tôi, nhưng cũng vì vậy mà hai vị ân sư của tôi đều mất mạng”.
“Những chuyện đó… đều là nghiệp do tôi tạo ra! Tôi giết ân sư, giết bạn bè thân thích của bà ấy, thậm chí ngay cả người anh trai mà bà ấy kính ngưỡng nhất cũng chết trong tay tôi! Cậu nói xem tôi có mặt mũi nào đi gặp bà ấy?”.
Ông cụ nói một hồi thì không nhịn được nữa, ôm đầu khóc rống lên.
Lâm Chính lặng lẽ lắng nghe, nhìn gương mặt già nua giàn giụa nước mắt của ông cụ, trong lòng cũng có nhiều cảm khái.
“Lão tiền bối, đây không phải lỗi của ông, nói đúng hơn đây chỉ là một việc ngoài ý muốn. Tôi nghĩ bà ấy sẽ không trách ông, ông cũng không cần phải cảm thấy khổ sở. Ngược lại, ông nên đi tìm bà ấy, chứ không phải để bà ấy chờ đợi mấy chục năm. Bởi vì bà ấy đã mất đi người thân nhất, ông lại biến mất, chẳng phải khiến bà ấy mất luôn người mình yêu nhất hay sao?”, Lâm Chính nói.
Ông cụ mấp máy môi, sau đó lặng lẽ lắc đầu: “Bây giờ có nói gì cũng vô dụng, bà ấy đi rồi, tôi không quan tâm bất cứ thứ gì nữa”.
Nói đến đây, ông cụ đột nhiên xoay người, đi lên núi.
“Lão tiền bối, ông đi đâu vậy?”, Lâm Chính hỏi.
“Tôi đi nhặt xác cho bà ấy. Cậu thanh niên, cậu hãy ở đây đợi tôi”.
Ông cụ nói, bước chân hơi loạng choạng, biến mất trong màn đêm.
Mấy tiếng đồng hồ sau mới thấy bóng ông ấy toàn thân dính đầy bùn đất xuất hiện.
Vóc người ông ấy rất gầy yếu, lại ôm chặt thi thể của Khổ Tình Nữ. Đầu bà ta được ông ấy dùng mảnh vải xé từ trên người xuống quấn chặt lại, trông có vẻ “hoàn chỉnh”.
Đợi khi đi đến đây, ông cụ dùng tay không bới đất, an táng Khổ Tình Nữ.
Ông cụ nhìn phần mộ của Khổ Tình Nữ, hồi lâu không lên tiếng, vành mắt tràn ngập nước mắt.
“Lão tiền bối, xin hãy bớt đau buồn”, Lâm Chính nhỏ giọng nói.
“Tôi đã già thế này rồi, đã nghĩ thông suốt từ lâu”.
Ông cụ khản giọng, lại quay người nhìn chằm chằm Lâm Chính, nghiêm túc hỏi: “Tôi hỏi cậu, cậu có muốn giết người phụ nữ lúc trước không?”.
“Cái gì?”.
Lâm Chính hơi ngây ra.
“Tôi hỏi, cậu có muốn giết người phụ nữ toàn thân đầy máu trước kia, bảo vệ cho bạn bè người yêu của cậu không?”, ông cụ nghiêm túc nói.
“Đương nhiên là muốn, nhưng đó không phải chuyện dễ dàng".
“Vậy thì chắc chắn phải giết!”.
Ông cụ đi vào một hang động ở vách núi cạnh bên.
Hang động đó có lẽ là nơi mà ông cụ sống.
Không lâu sau, ông ta lấy một chiếc bọc cũ kỹ mở ra, trong đó có một cuốn sách và hoa được hong khô.
“Cuốn sách này là tất cả những gì tôi học được cả đời này, còn hoa này chính là hoa Bỉ Ngạn!”, ông cụ nói.
Lâm Chính mở to mắt, dừng ánh mắt trên hoa Bỉ Ngạn.
“Dược lực của hoa Bỉ Ngạn có thể nói là điên cuồng. Nếu giải phóng được dược lực của nó và sử dụng thì hoàn toàn có thể nâng cao thực lực gấp mười mấy lần. Nếu cậu có dược lực của hoa Bỉ Ngạn tăng cường, muốn giết người phụ nữ đó không hề khó”, ông cụ nói.
Lâm Chính nghe vậy thì cười chua chát: “Lão tiền bối, tác dụng phụ của hoa Bỉ Ngạn ông đã trải nghiệm qua, ông còn bảo tôi dùng nó? Có khác nào hại tôi…”.
“Cậu yên tâm, tôi đã nghiên cứu hoa Bỉ Ngạn mấy chục năm, đã nắm rõ dược lực của nó, tất cả tôi đều đã ghi chép trong cuốn sách đó, cậu có thể tự giở xem”.
“Thật sao?”, Lâm Chính vội nhận lấy cuốn sách, giở ra xem, quả nhiên trang cuối có tin tức liên quan đến hoa Bỉ Ngạn.
“Cảm ơn tiền bối”, Lâm Chính vội nói.
“Không cần cảm ơn tôi, muốn hấp thu được sức mạnh của hoa Bỉ Ngạn mà không bị nó ảnh hưởng thật ra vẫn còn một điều kiện tiên quyết. Điều kiện này phải do cậu tự sáng tạo, tôi không giúp được cậu”, ông cụ khẽ giọng nói.
“Điều kiện gì?”.
“Cậu phải tìm một nơi cực âm cực tà để sử dụng hoa Bỉ Ngạn!”.
“Cực âm cực tà?”.
Lâm Chính ngạc nhiên.