Dương Mỹ thương tích đầy mình ra khỏi phòng.
Ánh mắt cô ta vô cùng u ám, sắc mặt trắng nhợt, sâu trong ngươi mắt chỉ còn lại tuyệt vọng và oán hận.
Nhưng cô ta không dám biểu lộ quá nhiều, chỉ có thể giấu tất cả vào sâu trong lòng.
“Gọi người đến thu dọn đi, cô cũng đi tắm rửa nghỉ ngơi đi!”, Công Tôn Đại Hoàng sửa sang lại quần áo, đi ra từ bên trong, miệng ngậm điếu thuốc.
“Vâng… Ông Công Tôn”, Dương Mỹ nói giọng khàn, quay người đi vào phòng mình.
Công Tôn Đại Hoàng nheo mắt nhìn bóng lưng cô ta, trên mặt chứa ý cười lạnh lẽo.
“Đồ của tôi thì phải ngoan ngoãn nghe lời tôi, dám làm trái ý tôi, tôi chỉ đành hủy hoại cô thôi!”.
Công Tôn Đại Hoàng cười nhạt, trong mắt tràn ngập sự chiếm hữu nồng đậm, sau đó lại quay về phòng.
Hội trường vui chơi của Dương Mỹ bao gồm rất nhiều thứ, nó gần như là một khu vui chơi giải trí loại nhỏ.
Trong đó không những có nhà hàng, rạp chiếu phim, tầng lầu thương mại, mà còn có cả sòng bạc, võ đài quyền anh ngầm và các ngành nghề dịch vụ giải quyết nhu cầu ở phương diện ấy.
Mặc dù khu vui chơi này quy mô nhỏ hơn nhiều, nhưng phải biết rằng nó được mở ở trung tâm thành phố, mở ở nơi xa hoa nhất trong thành phố này.
Có thể mở được khu vui chơi như vậy ở đây đủ để thấy sự thành công của Dương Mỹ.
Khi Lâm Chính đến nơi này, đương nhiên cũng đã ngụy trang.
Nếu dùng diện mạo vốn có, e rằng Công Tôn Đại Hoàng đã cao bay xa chạy từ sớm.
Nếu Công Tôn Đại Hoàng trốn ở đây thì không thể đánh rắn động cỏ, phải làm rõ vị trí của ông ta trước, sau đó bắt sống ông ta.
“Tuy ông là người của nhà họ Khánh, nhưng cũng có thể bị người của Cổ Phái nhận ra. Ông về trước đi, nơi này để tôi tự xử lý”, Lâm Chính nghiêng đầu, nói với tài xế.
“Vâng thưa cậu Lâm”, tài xế gật đầu.
Lâm Chính đi bộ vào trong.
Anh không dịch dung, mà chỉ đội mũ.
Dịch dung không khó, anh biết, Công Tôn Đại Hoàng cũng biết, nhưng rủi ro của việc dịch dung cao hơn ngụy trang đơn giản như thế này nhiều.
Bởi vì trong mắt người trong nghề như Công Tôn Đại Hoàng, nhìn qua là nhận ra ngay một người có dịch dung hay không.
“Chào anh, xin hỏi tôi có thể giúp gì cho anh không?”.
Anh vừa vào trong, một cô gái tóc vàng vóc dáng bốc lửa mỉm cười tiến tới, nhiệt tình chào hỏi.
Lâm Chính nhìn quanh, dùng tiếng Anh nói: “Chỗ này có những mục gì giải trí?”.
“Anh đến đây lần đầu sao?”.
“Phải, nghe nói ở đây không tệ”.
“Ồ, chào anh, vậy thì anh đến đúng chỗ rồi! Tôi đảm bảo anh sẽ yêu thích nơi này! Để tôi giới thiệu cho anh những dịch vụ ở chỗ chúng tôi”.
Cô gái tóc vàng chậm rãi nói, vừa trò chuyện vừa tiến sát lại gần Lâm Chính.
Lâm Chính không quá quen với sự nhiệt tình của cô ta.
“Chỗ các cô tiếp đãi khách đều dùng cách này sao?”.
“Chẳng lẽ anh không thích à?”, cô gái tóc vàng nhướng mày, hỏi: “Chắc anh là người Hoa Quốc nhỉ?”.
“Phải”.
“Thế thì đúng rồi, người Hoa Quốc đến đây đều là đến để tìm vui. Tôi nghĩ tôi có thể dẫn đường cho anh! Đưa anh đi tham quan chỗ chúng tôi”.
“Thật sao? Vậy thì làm phiền cô rồi!”, Lâm Chính gật đầu.
“Mời anh đi bên này”.
Cô gái tóc vàng tên là Lily, tên thật là gì thì Lâm Chính không biết.
Tiến vào khu vui chơi, cô ta dẫn Lâm Chính đến sòng bạc lớn nhất ở đây trước tiên.
Lâm Chính nhìn quanh một vòng, không nghĩ có thể tìm được Công Tôn Đại Hoàng ở đây.
Chỉ sợ đi khắp khu vui chơi cũng chưa chắc có thể tìm được ông ta.
Lâm Chính nghĩ trong lòng.
Chốc lát sau, anh đột nhiên nghĩ tới điều gì, lên tiếng: “Hay là tôi chơi vài ván”.
“Nếu anh Lâm muốn, tôi có thể đổi tiền mặt giúp anh!”.
“Được!”.
Lâm Chính lấy một tấm thẻ trong túi ra, đưa qua: “Đổi cho tôi mười triệu tệ trước!”.
“Mười triệu tệ? Được! Được ạ!”, Lily sáng mắt lên, lập tức nhận lấy thẻ chạy đi.
Chốc lát sau, một đống xu được Lily khiêng tới.
Lâm Chính tìm đại vài chỗ chơi.
Xem ra vận may của anh không tốt lắm, chỉ trong nửa tiếng đồng hồ đã thua sạch mười triệu tệ.
“Xem ra vận may của anh quá tệ”, Lily nói: “Anh có muốn chơi tiếp hay không? Tôi nghĩ vận may của con người không thể nào cứ tệ mãi như vậy được, có lẽ đợi một lúc nữa sẽ tốt hơn”.
“Vậy à… vậy thì đổi thêm cho tôi mười triệu tệ”.
“Vâng thưa anh, anh đúng là giàu có!”, Lily kích động, liên tục tán thưởng.
Một khách hàng lớn như Lâm Chính đổi xu ở đây, cô ta sẽ nhận được không ít phần trăm.
“Lily, người đó là ai? Hình như là rất giàu có”, nhân viên đổi xu không nhịn được nhìn sang Lâm Chính, hỏi.
“Chỉ là một tay mơ, người ngốc tiền nhiều! Ha ha, không ngờ đơn đầu tiên trong ngày hôm nay lại hào phóng như vậy. Đợi lát nữa anh ta đánh bạc xong, tôi nhất định sẽ dẫn anh ta lên giường mình, kiếm một khoản từ anh ta!”, Lily liếm môi, cười nói.
“Lily! Chị em tốt của tôi, cô đừng để tôi đứng bên nhìn không đấy nhé!”.
“Sao? Cô cũng muốn chia một phần à? Ha ha, không thành vấn đề, đợi lát nữa xem anh ta có hứng thú chơi ba hay không. Nhưng tôi thấy anh ta hơi gầy yếu, một mình tôi e rằng anh ta còn chịu không nổi nữa là”.
“Không sao, cô có thể nhân cơ hội chào hàng ít thuốc cho anh ta. Người như anh ta chắc chắn không biết gì cả, chúng ta có thể kiếm thêm một ít”.
“Được!”.
Không lâu sau, Lily lại mang một đống đồng xu đi tới.
Lâm Chính tỏ vẻ như muốn gỡ vốn, tiếp tục tham gia vào các kiểu sòng bài.
Nhưng lần này lại thua nhanh hơn, chỉ hai mươi phút đã thua hết sạch.
“Đổi thêm năm mươi triệu cho tôi!”, Lâm Chính dường như đã nóng mắt, đầy vẻ tức giận nói với Lily.
Lily sửng sốt.
Người xung quanh đều xôn xao bàn tán về Lâm Chính.
“Đó là ai?”.
“Không biết, trông giống như một kẻ quê mùa”.
“Anh ta đến để tặng tiền sao? Hình như hôm nay là ngày may mắn của tôi”.
“Thật không tệ!”.
Tiếng xì xào vang lên, nhiều người nhìn về phía Lâm Chính, trên mặt tràn đầy ý cười.
“Anh chắc chắn là muốn đổi thêm năm mươi triệu nữa?”, Lily cẩn thận hỏi.
“Đương nhiên!”, Lâm Chính quát khẽ: “Mau lên, đổi cho tôi năm mươi triệu xu tới đây! Mau!”.
“Được! Anh đợi một lát!”.
Lily vội vang đáp lại, lập tức chạy đi.
Nhưng vận may của Lâm Chính quả thực không tốt, không bao lâu sau, năm mươi triệu tệ cũng bay mất sạch.
Lúc này, người của cả sòng bài đều đang bàn tán về Lâm Chính.
Theo bọn họ thấy, Lâm Chính hoàn toàn không biết chơi.
“Tôi thấy anh đừng nên chơi nữa, có lẽ chúng ta nên đổi hôm khác đến”, Lily ý thức được sắc mặt của Lâm Chính đã trở nên khó coi, lập tức dè dặt nói.
“Sao tôi lại thua nhanh như vậy? Không có lý nào!”, vẻ mặt Lâm Chính sa sầm, đột nhiên nghiêng đầu nhìn Lily, quát lên: “Có phải sòng bạc các người gian lận nên mới khiến tôi thua nhiều như vậy không?”.
Anh vừa nói xong, vẻ mặt Lily lập tức sa sầm.
“Anh nói vậy khiến tôi rất khó xử”.