“Xem ra chúng tôi đã xem thường cậu Lâm Chính rồi”.
Chú Hoài thở dài, lạnh nhạt nói: “Có thể làm bạn với người như gia chủ Khánh Dung, tôi nghĩ điều tra của chúng tôi trước kia đã có sai sót. Cậu Lâm chắc không chỉ đơn giản là người làm thuê ở một trạm xá đâu nhỉ?”.
“Tôi đúng thật có một vài nghề phụ”, Lâm Chính gật đầu đáp.
“Những cái đó chúng tôi không quan tâm, mặc dù cậu có quan hệ với gia chủ Khánh Dung, nhưng tôi phải nhắc nhở cậu, nhà họ Khánh so với nhà họ Diệp vẫn có khoảng cách rất lớn. Hơn nữa, lần này là bà cụ yêu cầu, mệnh lệnh của bà ấy cả nhà họ Diệp không ai dám cãi lại, cho nên ý của tôi là tốt nhất cậu hãy ngoan ngoãn làm theo chúng tôi…”.
“Cậu Lâm, thật sự là cậu sao? Tốt quá rồi, không ngờ lại gặp cậu ở đây! Hôm nay tôi thực sự vinh hạnh quá!”.
Một giọng nói kích động khác lại vang lên ngắt lời chú Tùng.
Chú Tùng sững sờ, chú Hoài và Diệp Tâm Ngữ cũng nhìn sang người lên tiếng.
Khi nhìn thấy dáng vẻ của người đó, mấy người họ không khỏi chấn động trong lòng.
“Ngô Khai Sầu?”.
“Chẳng phải là… phó hội trưởng của Hiệp hội Võ thuật Yên Kinh đây sao?”.
Hai người nhìn nhau, ánh mắt đều chứa đầy vẻ kinh ngạc.
Ngô Khai Sầu biết thân phận của Lâm Chính, cho nên dù Lâm Chính xuất hiện với gương mặt này, ông ta cũng nhận ra anh là nhân vật khủng khiếp đến thế nào.
“Hội trưởng Ngô? Ông cũng ở đây à?”, Lâm Chính cực kỳ bất ngờ.
“Nhà hàng dược thiện ở Giang Thành đã vang danh thế giới từ lâu. Nghe nói mỗi một món ăn ở đây đều là thứ đại bổ, tôi là phó hội trưởng của hiệp hội võ thuật, sao có thể không đến đây nếm thử? Nếu có tác dụng với người luyện võ, tôi nghĩ hoàn toàn có thể quảng bá dược thiện này tạo phúc cho người dân!”, Ngô Khai Sầu cười đáp.
“Vậy Hội trưởng Ngô phải dùng thật ngon miệng”, Lâm Chính gật đầu đáp
“Cậu Lâm, những người này là?”, Ngô Khai Sầu nhìn thấy ba người đang ngồi đối diện, cẩn thận hỏi.
“À, đây là em gái tôi, Diệp Tâm Ngữ. Còn hai người này có thể xem là chú tôi, chú Hoài và chú Tùng”, Lâm Chính cười, giới thiệu một cách đơn giản.
“Ái chà, chú Hoài, chú Tùng, chào hai vị. Ha ha, hai vị có một người cháu giỏi đấy!”, Ngô Khai Sầu vội tiến tới bắt tay, cười ha ha nói.
“Hả? À, à…”.
“Cảm ơn… Cảm ơn Hội trưởng Ngô…”.
Hai người ngẩn ngơ, nói năng cũng trở nên không được lưu loát.
Mặc dù Ngô Khai Sầu không có trình độ võ thuật gì, nhưng thân phận địa vị của ông ta lại không thấp. Với vai trò là phó hội trưởng của Hiệp hội Võ thuật Yên Kinh, ông ta đại diện cho cả Chính phủ Long Quốc.
Một nhân vật như vậy không phải gia tộc lánh đời nào đó có thể chọc giận, nếu không thì sẽ là đối đầu với Chính phủ Long Quốc.
Nhưng… vì sao người như ông ta cũng quen biết Lâm Chính?
Không phải theo điều tra thì Lâm Chính chỉ là một người ở rể nhà họ Tô, không có thành tựu gì thôi sao?
Rốt cuộc… chuyện này là sao?
“Cậu Lâm, tôi không quấy rầy mọi người dùng bữa nữa, có chuyện gì cứ gọi tôi. Phục vụ, chi phí bàn này cứ tính cho tôi!”.
Ngô Khai Sầu hô lên, cúi người trước Lâm Chính, sau đó quay người rời đi.
Từ đầu tới cuối, Ngô Khai Sầu vô cùng cung kính.
Từ đầu tới cuối, Lâm Chính không hề đứng lên.
Lần này, chú Hoài và chú Tùng đều cảm thấy kỳ lạ.
Hai người nhìn nhau, có thể nhìn ra sự kinh ngạc trong mắt nhau.
Thật ra bọn họ không kinh ngạc vì Lâm Chính có thể quen biết những người bạn có thân phận siêu phàm, mà bọn họ kinh ngạc là vì sao bạn bè của anh đều không phải người ở Giang Thành…
“Thật ngại quá, chú Hoài, chú Tùng, không ngờ ở đây lại nhiều người quen như vậy, chúng ta tiếp tục đi”, Lâm Chính cười nói.
“Được, chúng ta tiếp tục…”.
“Chúng ta nói đến đâu rồi nhỉ?”.
Hai người hơi lơ đãng.
“À, hình như là nói đến chuyện tôi sẽ cản trở sự phát triển của Tiểu Nhu”, Lâm Chính suy nghĩ một lúc rồi nói.
“Cản… Cản trở…”.
Hai người há hốc miệng, không biết nên nói tiếp thế nào.
Đúng lúc này lại có tiếng nói vang lên.
Hai người nhìn lại, suýt chút nữa rớt khỏi ghế.
“Chú Hoài, chú Tùng, hai người không sao chứ?”, Diệp Tâm Ngữ vội vàng đỡ hai người, quái lạ hỏi.
“Không sao, không sao…”.
Hai người cực kỳ quẫn bách, vẻ lúng túng càng rõ rệt.
Người đến không quan tâm đến hai người họ mà nhìn sang Lâm Chính.
“Cậu Lâm, cậu cũng dùng bữa ở đây à? Ha ha ha, hôm nay đúng là ngày hoàng đạo!”.
“Ồ? Ông Chu? Chào ông!”, Lâm Chính ngẩng đầu nhìn qua, khẽ gật đầu, vẫn không đứng dậy.
Sắc mặt hai người chú kia trắng bệch.
Diệp Tâm Ngữ tỏ ra nghi hoặc nhìn người tới, do dự một lúc vẫn không nhịn được hỏi: “Lâm Chính, đây là…”.
“À, tôi giới thiệu một chút, đây là quân đoàn trưởng Chu Huyền Long của quân đoàn Long Huyền, thuộc bốn quân đoàn lớn nhất Long Quốc!”, Lâm Chính cười đáp.