Khi Lâm Chính lần nữa mở mắt ra, ngọn lửa khắp người anh đã biến mất.
Năng lượng từ đại chấn Thiên Ma đã bị anh hấp thụ hoàn toàn, sức mạnh của nó được tích hợp vào trái tim của anh.
Giờ phút này, nhiệt độ trong cơ thể Lâm Chính đã đạt đến ngưỡng đủ để sôi sục, nhưng toàn bộ trái tim vẫn còn nguyên vẹn, thậm chí còn mạnh mẽ hơn trước rất nhiều. Sức mạnh tưởng chừng như vô tận đó đi vào từng phần của trái tim, đem đến công dụng vô cùng kỳ diệu.
"Chỉ cần một trái tim đã có năng lượng như vậy, nếu có thể lấy được toàn thân, không biết sẽ còn được bao nhiêu lợi ích!"
Với một tiếng thở dài, Lâm Chính bước tới và cung kính cúi đầu trước ông già.
"Tiền bối, cám ơn!"
"Không cần cảm ơn tôi, nếu không có cậu, tôi đã chết từ lâu rồi. Chỉ tiếc quy tắc nơi này đều đã bị kẻ khác phá vỡ. Lão phu cả đời đều tuân theo quy củ, chưa từng làm hỏng việc gì. Vậy mà đến những năm cuối đời lại để người khác phá bỏ quy tắc. Đúng là tạo hóa trêu ngươi!
Ông lão nói bằng giọng khàn khàn, sau đó lấy ra từ trong người một con dao găm màu đỏ tinh xảo đưa cho Lâm Chính.
"Thứ này gọi là Phạt Mộc Hỏa Đao, chuyên dùng để chặt cây Thông Thiên Hỏa. Cây Thông Thiên Hỏa vốn là một cái cây ngàn năm tuổi, nhưng bởi vì khi sư tôn qua đời được chôn ở dưới gốc cây, cây lửa này hấp thụ sức mạnh của sư tôn. Điều đó khiến cây Thông Thiên Hoả biến đổi. Tôi đã chăm sóc cái cây này rất cẩn thận trong suốt những năm qua. Nếu tôi đoán đúng, chắc hẳn có hỏa châu ngưng tụ bên trong thân cây này. Nếu cậu chặt cây đi, đào ra hỏa châu, có thể dùng hỏa châu tu luyện, kungfu có thể tăng gấp đôi. Chỉ cần ngày đêm chăm chỉ tu luyện theo khẩu quyết của tôi thì nhất định sẽ khiến thực lực của cậu nhảy vọt!", ông cụ nói.
Lâm Chính yên lặng nhìn hỏa đao, một lúc sau mới đưa tay nhận lấy.
"Cám ơn tiền bối”.
Ông lão ngừng nói và khó nhọc trèo về phía cái cây đang bốc lửa.
Hơi thở của ông ấy đã yếu đi nhiều, cũng không còn nhiều sức mạnh nên phải mấy lần mới leo được lên.
Khi còn cách cây lửa khoảng một mét, ông ấy dừng lại, không cử động nữa.
Ông cụ đã chết.
Lâm Chính bất đắc dĩ thở dài, đi thẳng về phía trước, vác xác ông lão lên, đào một cái hố dưới gốc cây lửa rồi chôn ông ấy ở đó. Sau đó, anh cầm con dao đi về phía thân cây lửa.
Phần thân của Thông Thiên Hỏa vô cùng cứng rắn, kiếm thông thường không thể xuyên thủng bộ rễ. Nếu không có con dao này thì rất khó lay chuyển nó.
Lâm Chính cật lực dùng sức, một lúc sau mới đào được cây lửa ra khỏi hố.
Lúc này anh mới phát hiện bên trong cây lửa là màu đỏ rực, nhiều chỗ đã ngưng tụ thành đá.
Thật độc đáo!
Nếu đem thân cây này về Giang Thành giao cho Từ Chính nghiên cứu, có thể sẽ có kết quả bất ngờ.
Lâm Chính đang suy nghĩ.
Đúng vào lúc này, một vầng hào quang nóng bỏng đột nhiên tỏa ra từ hốc cây.
Lâm Chính vui mừng khôn xiết và nhìn xung quanh.
Đó là hỏa châu!
Anh vội vàng lấy nó ra, tay anh cảm giác bỏng rát ngay khi vừa chạm vào nó.
Với thể chất của anh còn cảm giác như vậy, nếu là người bình thường đụng vào, tay rất có thể sẽ bốc hơi tại chỗ.
Chịu đựng cơn đau rát, Lâm Chính cố gắng lấy hoả châu ra.
Tuy nhiên, ngay khi hỏa châu rời khỏi cây lửa, toàn bộ cây lửa khổng lồ đột nhiên biến thành tro bụi và tiêu tán vào hư không.
Lâm Chính sửng sốt, lúc này mới ý thức được hoả châu này chính là tinh hoa của cả cây lửa.
"Khó trách ông cụ bảo mình lấy viên hỏa châu này đi tu luyện. Có viên hỏa châu này, chẳng phải tương đương với thu được sức mạnh của một ngọn yêu hoả cuồng bạo hay sao?"
Chuyến đi đến rừng ma Liệt Hỏa này không phải là vô ích.
Chỉ tiếc là để Tử Long Thiên tìm thấy cơ hội, lại vướng vào rắc rối ở Tử Vực.
Lâm Chính nheo mắt, hướng về nơi chôn cất ông cụ rồi vái một cái, sau đó xoay người rời đi khỏi rừng ma Liệt Hỏa.
Với sự biến mất của cây Thông Thiên Hỏa, ngọn lửa của toàn bộ khu rừng cũng bắt đầu tắt dần từng chút một ...