Két...Một chiếc xe màu đen đỗ bên đường gần bờ biển. Người phụ nữ trung niên bước xuống xe, lấy kính viễn vọng ra xem. Khi nhìn thấy những cột lửa cao ngút được tạo ra từ các vụ nổ, người phụ nữ tái mặt.
“Hàng phòng ngự bị phá rồi? Không thể nào...”
“Đó chính là con chiến hạm của đội cơ động...nó...bị chìm rồi sao?”
“Tại sao lại như vậy?”
“Tại sao?”, người phụ nữ buông kính viễn vọng xuống, vội lùi lại với sảc mặt vô cùng khó coi.
“Không được! Không thể như vậy được. Nếu thần y Lâm mà nhập cảnh được thì nước Anh Hoa sẽ mất hết thể diện mất. cả thế giới sẽ cười vào mặt chúng ta”.
“Lúc này, đành phải nhờ vị đó giúp đỡ thôi", người phụ nữ trung nhiên lầm bầm, lấy điện thoại ra và ấn số.
Đột nhiên có giọng nói vang lên: “Bà Sakura, không cần phải mời nữa, chúng tôi tới rồi”. Người phụ nữ trung niên giật mình, vội quay đầu nhìn.
Một nam một nữ đã xuất hiện bên cạnh bà ta từ khi nào.
Hai người mặc đồ thể thao trông vô cùng thoải mái thế nhưng khí tức phát ra thì khiến người khác phải nín thở.
“Naoko đại nhân, Miura đại nhân”, người phụ nữ trung niên mừng lăm vội cúi người: “Xin hai vị hãy ra tay tiêu diệt kẻ đó, đừng để cho cậu ta nhập cảnh”.
“Những kẻ đó không xử lý được sao? Thất vọng quá. Nước Anh Hoa còn mặt mũi nào nữa”, người đàn ông tên Naoko hừ giọng, bước tới: “Nhưng mà không cần lo lắng. Chúng tôi đã tới rồi thì cậu ta cũng không sống được bao lâu nữa đâu”.
“Có hai vị thì tôi yên tâm rồi”, người phụ nữ trung niên vội nói: “Mong hai vị mau ra tay, nếu không Ám Bộ và người của Tam Nhẫn Bộ sẽ không cầm cự được lâu đâu...”
“Muốn giết người đó quá dễ dàng, nhưng hôm nay chúng tôi không có tư cách ra tay”, cô gái tên Miura khẽ cười.
“Không có tức cách sao? Hai vị đại nhân, tôi không hiểu ý của hai vị..”, người phụ nữ trung niên tỏ vẻ nghỉ ngờ.
Chỉ thấy Naoko nhìn về phía sườn núi. Người phụ nữ trung niên vội nhìn theo. Bà ta run rẩy, vội quỳ phụp xuống: “Orochi đại nhân? Đại nhân...cũng tới rồi?”
Hóa ra có một người đang ngồi trên núi. Người này đặt chén trà xuống, trời đã khuya mà ông ta vẫn ung dung uống trà, chẳng mặn mà gì tới lời chào của người phụ nữ.
“Thầy đã nói rồi, lần này thầy đích thân ra tay, Ám Bộ và Tam Nhãn Bộ là một đám vô dụng. Lát nữa thần y Lâm dọn sạch đám rác rưởi đó thì thấy sẽ mời cậu ta tới uống trà, còn bà có thể về ngủ được rồi. Chuyện ở đây để thầy giải quy: Naoko mỉm cười.
“Đương nhiên rồi. Orochi đại nhân đã ra tay thì thần y Lâm chỉ có nước chết thôi. Vậy thì làm phiền tới các vị đại nhân rồi”, người phụ nữ trung niên cúi người, lên xe không chút do dự.
Qua kính xe, bà ta nhìn về hướng Lâm Chính, đôi mắt ánh lên vẻ ớn lạnh: “Orochi đại nhân đã xuất hiện. Lần này không ai có thể cứu được cậu nữa rồi, thần y Lâm. Dù sao. thì lần này ra mặt cũng là vị thần bảo vệ nước Anh Hoa mà".
Người phụ nữ trung niên biết thế cục đã định. Mặc dù Lâm Chính rất giỏi nhưng không thể nào đối phó được với vị thần bảo vệ đất nước được hết. Bà ta biết rất rõ người đang uống trà trên núi kia đáng sợ như thế nào. Dù là Ashina, Kazumura hay là thần Ninja đứng trước mặt ông ta thì cũng chẳng khác gì ba đứa con nít.
“Xem ra phía trên rất xem trọng chuyện này. Lần này, cả thế giới có thể hiểu được bên nào mới là võ đạo thực sự rồi đây”, người phụ nữ trung niên đạp mạnh chân ga rời đi.
Hàng phòng ngự trên biển. Rầm...Người đàn ông với vết sẹo trên mặt ngã ra đất bị cơ thể nứt toác. Người này nhìn chăm chăm Lâm Chính và dần tắt thở.
Lâm Chính đứng đó, trước mặt anh vẫn còn Hattori đại nhân. Những người khác đã ngã ra đất cả rồi.
“Nếu giờ ông mà rời đi thì còn giữ được mạng”, Lâm Chính nói.
“Đây là đất nước tôi, tôi không thể bỏ chạy được. Thần y Lâm, cậu rất mạnh nhưng dù là vậy thì tôi vẫn phải chiến đấu tới cùng”, Hattori gầm lên và rút kiếm ra.
Thế nhưng một giây sau, một cây châm đã ghim trúng cổ của ông ta. Hattori run rẩy, buông thống kiếm xuống.
“Tôi rất khâm phục ông nhưng tôi cũng có sứ mệnh của mình", Lâm Chính thản nhin nói. Hattori trố tròn mắt, ngã ra đất.
Lâm Chính phủi bụi trên người, bước qua hàng phòng ngự chính thức nhập cảnh
“Người bạn phía dưới mệt chưa? Mời lên đây uống trà nào”, lúc này có một giọng nói từ trên núi vọng xuống.
Lâm Chính ngước lên nhìn và khẽ chau mày...