“Tại thế gia Nam Cung có một vườn hoa Tuyệt Mệnh. Vườn hoa này trồng loại hoa chứa độc dược chỉ nhà thế gia Nam Cung mới có. Tuyệt Mệnh Đan được luyện chế ra từ loại hoa này”, người kia run rẩy, vội vàng lên tiếng.
“Thật sao?
Lâm Chính vui mừng, lập tức hỏi thêm: “Nếu đã là Tuyệt Mệnh Đan thì chắc chắn sẽ có thuốc giải!”
“Có thuốc giả, có điều…”
“Có điều làm sao?”, Lâm Chính lại hỏi.
Người này do dự rồi khẽ nói: “Thuốc giải chỉ có một viên, hơn nữa còn nằm trong tay của gia chủ”.
“Cái gì? Chỉ có một viên?”, Lâm Chính bàng hoàng.
“Chủ tịch, y thuật của cậu giỏi như vậy, nếu như chúng ta có thể lấy được hoa Tuyệt Mệnh thì cậu có thể phân tích thành phần độc tố và luyện ra thuốc giải không?”, Từ Thiên vội vàng nói.
Lâm Chính lắc đầu: “Luyện ra thuốc giải không phải chuyện khó, nhưng thời gian không cho phép. Chỉ sợ Tô Nhu không đợi được”.
“Điều này,…”, Từ Thiên á khẩu.
“Thế gia Nam Cung đã phải bỏ ra mấy chục năm mới luyện ra được thuốc giải của hoa Tuyệt Mệnh. Hiện tại, xác suất luyện chế thuốc giải thành công là 10%, hơn nữa còn tốn rất nhiều kinh phí. Thần y Lâm, mặc dù cậu có y thuật vô song nhưng muốn luyện ra thuốc giải trong khoảng thời gian dăm bữa nửa tháng là điều không thể. Với y thuật của cậu thì cũng phải cả năm”, người này nói tiếp.
“Vì vậy, chúng ta chỉ còn cách tới thế gia Nam Cung lấy thuốc giải thôi”, Lâm Chính hít một hơi thật sâu.
“Vâng…”, người kia cúi đầu, nói khẽ.
Lâm Chính nhìn người này, cảm thấy dường như có gì đó mà hắn vẫn giấu mình bèn hỏi thêm: “Anh biết viên thuốc duy nhất gia chủ để ở đâu không?”
“Tôi không biết. Chuyện đó sao tôi biết được”, người này vội vàng lắc đầu.
“Thật sự không biết?”, Lâm Chính chĩa mũi dao vào ngực kẻ này và khẽ ấn, tạo thành một vết rách.
Người này sợ tới mức toát mồ hôi hột. Trước đó có bao nhiêu hắn đã nói hết rồi nên giờ cũng không muốn giấu diếm thêm nữa: “Thần y Lâm, vị trí cụ thể của đan dược tôi thật sự không biết, nhưng tôi biết hai ngày nữa nó sẽ không còn ở trong nhà thế gia Nam Cung nữa”, dứt lời, đám đông bàng hoàng.
“Ý của anh là gì?”, Lâm Chính lạnh giọng.
“Thần y Lâm, chắc cậu không biết, hai ngày nữa thế gia Nam Cung sẽ tổ chức nghi thức kén rể. Có rất nhiều người sẽ nhân cơ hội này để lấy thuốc. Trong đó có vài nhân vật tai to mặt lớn sẽ xuất hiện. Viên thuốc sẽ được tặng cho người khác trong ngày này”, người kia nói tiếp.
Lâm Chính đanh mặt.
“Chủ tịch, như vậy thì tình thế cấp bách lắm rồi”.
Lâm Chính lẳng lặng gật đầu. Anh nhìn bọn họ và nói: “Nhốt họ lại, cử người trông chừng. Đồng thời chuẩn bị một máy điện thoại, có câu hỏi gì tôi sẽ gọi cho họ. Giờ chúng ta sẽ tới thế gia Nam Cung để lấy thuốc giải!”
“Chủ tịch, tôi sẽ lập tức chuẩn bị”, Từ Thiên vội vàng nói.
“Không cần, không cần sử dụng tới người của ông, giữ lại ở Giang Thành là được. Đó là cổ võ thế gia, người của ông không đối phó nổi đâu”.
“Nhưng chủ tịch, không thể nào để chủ tịch đơn thương độc mã đi được. Nếu mà có xảy ra chuyện gì thì chúng tôi không biết phải làm sao”.
“Yên tâm, tôi có trợ thủ”, Lâm Chính điềm đạm đáp lại. Sau đó anh lấy điện thoại ra.
Một lúc sau anh quay qua nói: “Từ Thiên, ông sắp xếp giúp tôi, tôi tới thành phố Nam Xuyên”.
“Vâng chủ tịch”, Từ Thiên gật đầu. Ông ta nói nhỏ vài câu với thuộc hạ bên cạnh. Người thuộc hạ lập tức chạy ra khỏi phòng.
“Bên trong Giang Thành có lẽ vẫn còn cài người của thế gia Nam Cung. Về việc kho thuốc bị bốc hỏa, khả năng lớn cũng là do bọn họ gây ra. Trong giai đoạn này phải tìm ra được bọn họ rồi xử lý theo cách của ông”, Lâm Chính nói.
Từ Thiên giật mình. Ông ta nhìn Lâm Chính và đột nhiên hiểu ra. Lần này, chủ tịch Lâm đích thân khai chiến rồi. Dù sao thì đối phương đã động vào vảy ngược của bọn họ.
“Chủ tịch yên tâm, tôi biết phải làm gì!”
“Có bất cứ vấn đề gì thì hãy thông báo với Kỳ Lân Môn, bọn họ sẽ trợ lực!”, Lâm Chính nói xong bèn đứng dậy đi ra khỏi phòng.
Cung Hỉ Vân đích thân lái xe chở Lâm Chính tới sân bay. Trên đường đi, sắc mặt cô ta trông trắng bệch, thi thoảng lại liếc nhìn Lâm Chính
“Muốn nói gì thì cô nói đi, không sao”, Lâm Chính vừa nhắm mắt dưỡng thần vừa lên tiếng.
Cung Hỉ Vân giật mình nhưng vẫn khẽ nói: “Chủ tịch…tôi muốn nói chuyện liên quan tới cô Tô Nhu…tôi…”
Cung Hỉ Vân lắp bắp, không biết phải nói như thế nào.
“Đợi sau khi mọi chuyện kết thúc hãy nói”, không đợi Cung Hỉ Vân nói tiếp thì Lâm Chính đã cắt ngang lời cô ta.
Cung Hỉ Vân vội vàng đáp lại: “Vâng chủ tịch”.
Nếu là trước đây thì chắc chắn chủ tịch sẽ không so đo. Thế nhưng sự việc lần này quá nghiêm trọng nên Lâm Chính không thể bỏ qua được.
Lúc này Cung Hỉ Vân chỉ biết cầu nguyện cho Lâm Chính thuận buồm xuôi gió, nếu không, anh mà bốc hỏa thì sẽ đáng sợ lắm.
Chiếc xe tới sân bay. Lâm Chính check in, bay thẳng tới thành phố Nam Xuyên.
Nam Xuyên, chính là địa bàn của thế gia Nam Cung…