Mục lục
Người chồng vô dụng của nữ thần - Lâm Chính (Bản chuẩn)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hóa ra cú đấm đó của Thần Cung Thương không chỉ là vì để giết Lâm Chính mà còn để thu hút mấy con vật có độc Địa Đế này đến tương trợ.

Lâm Chính lập tức che khí tức của mình lại.

Con vật có độc không bị Thần Cung Thương khống chế, Thần Cung Thương cũng không phải là tiên nhân, không thể thao túng nhiều con vật có độc như thế.

Sở dĩ con vật có độc lao đến chỗ Lâm Chính hoàn toàn là vì Thần Cung Thương đã thi triển một loại khí đặc biệt trên người Lâm Chính, những con vật có độc này đi theo khí này để bao vây Lâm Chính.

Thông thường thì che khí tức của mình lại sẽ bình an vô sự.

Thế nhưng sau khi anh che giấu khí tức, các con vật có độc không có dấu hiệu dừng lại, vẫn tiếp tục bò đến chỗ Lâm Chính.

Lâm Chính nhận ra Thần Cung Thương không chỉ đơn giản thi triển khí cho mình.

Anh lập tức lấy phi châm ra đâm vào mấy con vật có độc này.

Vèo vèo vèo...

Từng châm khí như vũ bão đâm vào các con vật có độc đang bò đến ghim chặt chúng dưới đất.

Nhưng con vật có độc bò ra từ vết nứt có đến hàng trăm hàng ngàn, liên tục không dứt, cho dù sức mạnh trong người Lâm Chính có nhiều đến mấy cũng không đủ để giết sạch đám côn trùng này.

Hơn nữa đây rõ ràng là thủ đoạn khiến anh tiêu hao sức lực.

Một khi Lâm Chính tiêu hao quá nhiều, quyền chủ động trận chiến sẽ đến tay Thần Cung Thương.

Bây giờ vấn đề khó khăn là làm sao để ngăn đám con vật có độc này.

Lâm Chính nhíu chặt mày, liên tục lùi về sau.

Nhưng sân đấu lớn như thế, anh có thể lùi đến đâu chứ?

Thần Cung Thương ở phía đối diện dừng lại, lạnh nhạt nhìn anh.

“Không còn cách nào khác nữa”.

Lâm Chính hít sâu một hơi, bỗng lấy mấy cây châm bạc ra rồi đâm vào cánh tay mình, sau đó giơ tay lên hơi xòe ra.

Vù.

Một ngọn lửa trắng nhỏ nhảy múa trong lòng bàn tay anh.

“Ơ? Anh còn biết cả công pháp hệ lửa à?”

Thần Cung Thương cực kỳ ngạc nhiên.

“Tôi không hiểu gì về công pháp hệ lửa cả”.

“Vậy đây là gì?”

“Đây là một loại sức mạnh trong người tôi”.

Lâm Chính bình tĩnh nói.

“Sức mạnh?”

Thần Cung Thương không thể hiểu được.

Nhưng ngay sau đó.

Phụt.

Lâm Chính giơ tay lên, lòng bàn tay thế mà lại phun ra biển lửa màu trắng, cuồn cuộn lao đến đám con vật có độc này.

Xèo xèo xèo...

Các con vật có độc lập tức bị biển lửa màu trắng nhấn chìm, từng con đều bị thiêu đốt thành tro tàn.

“Cái gì?”

Mọi người đều há hốc mồm.

“Không thể nào”.

Thần Cung Thương trố mắt, đột nhiên tiến đến trước hai bước, trái tim suýt nữa nhảy ra khỏi cổ họng.

Chỉ thấy Lâm Chính giơ một tay lên vừa điều khiển ngọn lửa vừa liên tục đi về phía trước.

Các con vật có độc ở những nơi ngọn lửa lan đến đều bị thiêu đốt toàn bộ.

Cho đến khi Lâm Chính đến gần cạnh những vết nứt đó, anh bỗng giẫm mạnh xuống đất, sau đó dịch chuyển lòng bàn chân khiến mặt đất dưới chân di chuyển, làm cho các vết nứt đó đóng lại.

Hiện trường lặng im phăng phắc.

Thần Cung Thương cũng lặng thinh.

Hắn nhận ra mình không thể nhìn thấu được thực lực của Lâm Chính.

Trước đó Lâm Chính đánh với đám người Độc Cô Vấn, Giản Đào chỉ dùng đến khí kình, nhưng khi đánh với mình thì lại dùng một loại sức mạnh khác.

Tức là trên người có cả hai loại năng lượng.

Bây giờ ngọn lửa đối phó với đám con vật có độc này rõ ràng là loại năng lượng thứ ba.

Còn trẻ như thế mà đồng thời tu luyện ba loại năng lượng…

Dù là yêu nghiệt cũng chưa chắc có thể làm được.

“Thảo nào người này không đi vào trận pháp nghịch chuyển, hóa ra hắn mạnh như thế”.

Thần Cung Thương không dám do dự, lại giơ tay lên thi châm, đồng thời ấn vào các huyệt vị trên người.

“Sinh Môn, mở!”

Vù.

Một luồng khí cuồng bạo lao ra từ trong người Thần Cung Thương, thổi tung cả quần áo và tóc của hắn.

“Cánh cửa thứ ba cũng mở rồi?”

Lâm Chính nhíu mày, nghiêng đầu nhìn.

Lúc này sắc mặt Thần Cung Thương hơi trắng bệch, nhưng khí tức điên cuồng mạnh lên đến mức người ta không dám tin.

“Anh nói rồi đấy thôi, mở ba cánh cửa thì anh mới có áp lực. Bây giờ tôi mở liên tiếp ba cánh cửa đấy, anh nên nghiêm túc rồi nhỉ?”, Thần Cung Thương khàn giọng nói.

“Đúng là nên nghiêm túc”, Lâm Chính gật đầu, nhưng lại lắc đầu: “Nhưng cứ thế thì thiên phú của anh đã bị ảnh hưởng rồi”.

“Bất kỳ chuyện gì tôi làm đều không tồn tại chữ hối hận, chuyện thiên phú để sau hẵng nói, bây giờ việc tôi phải làm là đánh bại anh”.

Vừa dứt lời, Thần Cung Thương lại lấy một cây châm màu xanh ra đâm vào ngực mình.

Vù.

Lại từng âm thanh kỳ lạ vang lên.

Mọi người như nghẹt thở.

Lâm Chính trợn to mắt.

“Thương Môn, mở!”

Mở liên tục bốn cánh cửa.

“Thiên tài Thương! Mau dừng tay lại!”

Nguyên Huyền Tâm ở đằng xa không thể để hắn làm thế tiếp nữa, gấp gáp cao giọng nói.

“Cậu Thương, mau dừng tay lại”.

“Không thể mở nữa đâu”.

Người thế gia Thần Cung cũng cực kỳ lo lắng, đồng thanh khuyên can.

Nhưng không có tác dụng.

“Người này có ba nguồn năng lượng, thực lực cực kỳ mạnh, nếu không tiếp tục mở Bát Môn, tuyệt đối không thể đánh bại hắn. Thần Cung Thương tôi có thể thất bại nhưng nhất định không thể bại trong tay người ngoại vực, nếu không tôi sẽ sinh ra tâm ma, một còn tâm ma tồn tại thì con đường tu luyện của tôi cũng bị hủy hoại, như thế thiên phú này của tôi có ích lợi gì?”

Thần Cung Thương nói, sau đó đâm cây châm bạc màu xanh đó vào sâu trong người.

Bụp.

Cây châm dài màu xanh đâm hết vào trong người hắn.

Đỗ Môn, mở!

Mở liên tiếp năm cửa.

Thần Cung Thương điên thật rồi!

Không ai có thể tưởng tượng được khí tức lúc này của hắn.

Không ai có thể hiểu được sức mạnh của hắn.

Đây là kẻ điên!

Điên hoàn toàn rồi!

Trận chiến này, Thần Cung Thương muốn thiêu đốt mọi thứ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
?
17 Tháng hai, 2024 14:36
Ra chương mới đi add, ngày/1 chương hơi ít!
?
17 Tháng hai, 2024 14:31
Add ra chương mới tiếp đi, ngày/1 chương chờ lâu quá!!!!! Tks!!!!
BÌNH LUẬN FACEBOOK