Mục lục
Người chồng vô dụng của nữ thần - Lâm Chính (Bản chuẩn)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thái Thương Long trố tròn mắt, đầu óc trống rỗng. Lúc này anh ta mới ý thức được sự đáng sợ của Lâm Chính. Nhất là cú đấm phát ra ánh sáng của anh.

Anh ta từng thấy miêu tả của nó trong sách võ đạo cổ. Khi khí tức của một người đủ mạnh thì có thể phát ra được ánh sáng thần kỳ như thế. Những người được mệnh danh là thần linh thời xưa đều là những cao thủ có võ đạo thông thiên. Bọn họ có thể dời non lấp biển, vần mây đoạt nguyệt, lên trời xuống biển. Đó chẳng phải là cấp cao nhất của võ đạo hay sao?

Thực ra ban đầu Thái Thương Long không tin, nhưng giờ, khi được chứng kiến đòn tấn công của Lâm Chính thì anh ta đã tỉnh ngộ rồi. Trên đời này có khi tồn tại thần linh thật.

Không thể đánh nhau nữa!Không thể tiếp tục liều mạng nữa vì không có cơ hội thắng. Thái Thương Long đột nhiên nảy ra ý nghĩ và quỳ phụp xuống: “Thần y Lâm, tôi nhận thua. Tôi thua rồi. Xin hãy tha cho tôi. Tôi nguyện đưa Thái Vũ Thần Toàn cho anh. Tôi không đấu với anh nữa”.

Đám đông giật mình khi thấy vậy. Đường đường là thiên kiêu thứ ba...mà lại bị dọa sợ chỉ bởi một đấm sao?

Nhưng mà cũng phải. Một đối thủ đáng sợ như vậy, nếu như không biết điều thì sẽ bị đấm thành ‘vong ma’ mất thôi.

“Nhận thua, thật lòng à?”, Lâm Chính thản nhiên hỏi.

“Đương nhiên, trời đất chứng giám, tôi thề từ nay về sau sẽ không đối đầu với thần y Lâm nữa. Sau này nhìn thấy anh tôi sẽ đi đường vòng, sẽ không xuất hiện trước mặt anh, chỉ xin anh tha cho tôi một lần. Cầu xin anh thần y Lâm”, nói xong, Thái Thương Long lại khấu đầu.

“Ôi trời”, nhìn thấy cảnh tưởng đó, tất cả đều bàng hoàng. Ai có thể ngờ được Thái Thương Long vừa rồi còn là một kẻ vô địch thiên hạ thì giờ đã phải khấu đầu trước Lâm Chính. Đúng là chuyện gì cũng có thể xảy ra mà.

"Thưa thầy. Người này vô cùng giảo hoạt, nham hiểm độc ác. Không thể tin được”, Vệ Tân Kiếm vội lên tiếng.

“Nói đúng! Thái Thương Long là một kẻ được mệnh danh là rắn độc. Người này từng giết cả bằng hữu của mình. Giờ mà không tiêu diệt anh ta thì chắc chắn anh ta sẽ trở thành đại họa”, lại có một người khác của Tử Huyền Thiên lên tiếng.

“Vậy sao?”, Lâm Chính sờ cằm suy nghĩ.

Thái Thương Long nghe thấy vậy thì bật khóc: “Thần y Lâm, chắc anh không biết, tôi không hề muốn giết họ nhưng do người đó phản bội tôi, muốn tôi phải chết thế là người đời đâm ra hiểu lầm tôi. Tôi tuyệt đối không phải loại tiểu nhân bất tín bất nghĩa như thế”, Thái Thương Long nói nghe rất thật. Anh ta vừa nói vừa khấu đầu, nước mắt đầm đìa.

Lâm Chính cười thản nhiên, vội vàng bước tới, đỡ anh ta dậy: "Anh không cần phải như vậy. Tôi biết người ta hiểu lầm anh, hôm nay anh đã nhận được sai lầm của mình thì sao tôi lại không tha thứ cho được. Đừng tự trách mình nữa”.

“Nói như vậy là thần y Lâm đồng ý tha cho tôi đúng không?”, Thái Thương Long kích động hỏi.

“Đương nhiên”.

“Cảm ơn thần y Lâm, cảm ơn thần y Lâm”, Thái Thương Long vội vàng chắp tay, mừng rỡ vô cùng.

“Không cần khách khí. Anh đã từ bỏ Thái Vũ Thần Toàn thì anh xuống đi, tôi còn phải đấu với người khác nữa”, Lâm Chính mỉm cười.

“Được, được”, Thái Thương Long mỉm cười gật đầu, quay người bước xuống võ đài.

Lâm Chính khẽ mỉm cười, quay người đi định hỏi xem có còn ai muốn đấu với mình nữa không thì...

Đúng lúc này...

Thái Thương Long chuẩn bị bước khỏi võ đài bỗng quay bật lại, dùng một tay tấn công về phía Lâm Chính.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
?
17 Tháng hai, 2024 14:36
Ra chương mới đi add, ngày/1 chương hơi ít!
?
17 Tháng hai, 2024 14:31
Add ra chương mới tiếp đi, ngày/1 chương chờ lâu quá!!!!! Tks!!!!
BÌNH LUẬN FACEBOOK