Lâm Chính và Tô Nhu không lái xe lên núi vậy nên ở nhưng nơi như thế này cũng không thể nào mà gọi được taxi ngay được. Đặt qua mạng thì lại càng không.
Bất lực, hai người đành phải đi bộ xuống núi. May mà là đi xuống nên họ cũng đỡ mệt hơn.
“Sao lại như thế chứ?”, trên đường đi, Tô Nhu tỏ ra không vui.
Lần này không chỉ có việc không chốt được hợp đồng mà còn phải bồi thường cả một chiếc nhẫn. Cô tiếc chết đi được.
“Anh có một chiếc nhẫn như vậy tại sao cũng không nói thế?”.
“Một chiếc nhẫn mà có thể lọt vào mắt của Đại trưởng lão thì chắc chắc không thể tầm thường được. Lần này chúng ta thiệt quá”.
“Sao chuyện gì anh cũng không nói với em vậy, rốt cuộc em có phải là vợ của anh không?”
“Anh nói gì đi chứ”, Tô Nhu phàn nàn. Rõ ràng cô tức lắm nhưng cố gắng không để người khác cảm thấy không thoải mái mà ngược lại trông còn đáng yêu.
Lâm Chính cười với cô, anh không nói gì. Tô Nhu thì bực bội chết đi được. Thấy Tô nhu càng lúc càng khó chịu, Lâm Chính cuối cùng cũng phải lên tiếng: “Được rồi Tô Nhu, thực ra không có gì hết, chỉ là một chiếc nhẫn thôi mà. Lần sau anh lại tới phố cổ tìm xem, biết đâu lại tìm được cái tốt hơn”.
“Một món bảo bối như vậy mà anh làm như rau bên đường ấy? Lần này anh may mắn chứ lần sau làm gì có”, Tô Nhu khổ sở nói.
“Chưa chắc, nếu em không tin thì chúng ta có thể tới tiệm đồ cổ xem thế nào. Phải rồi, anh cảm thấy chúng ta cũng nên nhanh chóng xuống núi thôi. Cái người tên là cậu Trình đó nhìn em bằng ánh mắt lạ lắm. Có vẻ như là có ý đồ với em. Chúng ta đi thôi để tránh anh ta gây phiền phức”, Lâm Chính nói.
Tô Nhu gật đầu: “Đúng vậy, ánh mắt của anh ta thật đáng sợ. Với một người có võ công như anh ta, ở nơi hoang vu thế này mà làm gì chúng ta thì đúng là trời không hay đất không biết. Mau đi thôi”.
Hai người tăng tốc, chỉ đáng tiếc đó là họ vẫn chậm một bước. Một chiếc xe mà đen lao tới chặn ngay trước mặt Tô Nhu và Lâm Chính.
“Không hay rồi”, Tô Nhu tái mặt, lập tức kéo Lâm Chính đi xuyên qua đường núi.
Chỉ có điều cô làm sao có thể chạy thoát được đối phương. Cậu Trình đẩy cửa xe nhảy xuống. Trong nháy mắt bọn họ đã bao vây hai người Tô Nhu.
“Hai vị đi đâu vậy?”, cậu Trình nheo mắt bước tới, lướt nhìn lên cơ thể Tô Nhu bằng ánh mắt ham muốn.
“Các anh định làm gì? Tôi cảnh cáo các người, đừng có làm loạn. Nếu không, tôi...tôi...sẽ...”, Tô Nhu lắp bắp, không nói nên lời.
“Ha ha...", cậu Trình bật cười.
“Cô Tô Nhu thật đáng thương. Chỉ có điều các người đã mạo phạm tới Đại trưởng lão, nếu muốn bình an vô sự xuống núi thì e rằng không dễ như vậy đâu. Nhà họ Trình và Cùng Châu Phái vốn có mối quan hệ khá thân thiết. Đại trưởng lão không so đo với anh nhưng tôi không thể đứng yên được. Hôm nay kiểu gì cũng phải dạy dỗ cho các người một bài học”, nói xong cậu Trình phất tay: “Lôi người đàn ông kia qua một bên, đánh chết hay đánh phế đều được. Còn cô gái thì giữ lại cho tôi”.
“Vâng cậu chủ”
“Cậu chủ cứ từ từ hưởng thụ”, đám người xung quanh cười hi hi, để lộ vẻ dữ tợn.
“Mau làm việc đi”, cậu Trình có vẻ không đợi thêm được nữa rồi.
“Lôi anh ta đi”, bọn họ cười và định ra tay. Tô Nhu sợ tới mức mặt tái mét, vội vàng lùi về sau, không biết phải làm thế nào.
“Tô Nhu, đứng ra phía sau anh. Anh sẽ bảo vệ em”, Lâm Chính nói.
“Một mình anh đối phó được với nhiều người như thế này không?"
Tô Nhu bặm môi, đột nhiên nhặt một hòn đá lên: “Em sẽ kề vai chiến đấu với anh”.
Lâm Chính vô cùng ngạc nhiên. Cô gái này hôm nay dũng cảm thế...
“Không cần Tô Nhu, anh đã nói là bảo vệ em rồi mà. Chẳng phải em luôn cảm thấy anh vô dụng sao? Thực tế anh rất biết đánh nhau đấy”, Lâm Chính mỉm cười.
Tô Nhu không nói gì. Rõ ràng là cô không tin, chỉ nhìn chăm chăm đám người nhà họ Trình và chuẩn bị ném hòn đã trong tay đi.
Lúc này, có một người lao về phía họ.
“Á!”, Tô Nhu run bắn người, vội ném hòn đá.
Thế nhưng hòn đá còn chưa rời tay thi...Lâm Chính đã đạp vào bụng đối phương. Người này bay bật ra ba, bốn mét rồi đập mạnh xuống đất, lăn mấy vòng mới dừng lại. Đám đông nhìn người này ôm bụng, mặt đầy đau đớn, không đứng dậy được.
“Cái gì?”, người nhà họ Trình bàng hoàng.
“Kẻ luyện võ sao?”, cậu Trình đanh mặt. Tô Nhu thì há hốc miệng, nhìn Lâm Chính bằng vẻ không dám tin.
“Sao thế? Tô Nhu, anh cũng ok đấy chứ?”, Lâm Chính cười nói.
Tô Nhu gật đầu, lấy lại bình tĩnh: “Đừng vội ngạo mạn. Bọn họ đông lắm, dù anh đối phó được với một người thì cũng không đối phó được hết đâu. Chúng ta vẫn phải nghĩ cách rời khỏi đây”.
“Được, em theo anh, giờ anh đưa em rời đi”, Lâm Chính mỉm cười
Tô Nhu nhìn Lâm Chính, cảm thấy ngạc nhiên. Đọc full tại TAMLINH247.VN nhé !