Tỉnh Duyên Hà nói vậy khiến các ma nữ và ma quân trở nên kích động theo.
Một ma quân mới thăng cấp lập tức chắp tay: “Huyền An đại nhân, Tỉnh đường chủ nói có lý, thần y Lâm của Giang Thành có thủ đoạn tàn nhẫn như vậy rõ ràng là vì hăn đang nổi giận. Vậy nếu chúng ta tính kế vào thời khắc then chốt này thì hắn chắc chắn sẽ trúng chiêu, vậy tại sao không áp dụng theo cách của Tỉnh đường chủ, giết chết thần y Lâm?”
Những người khác nghe thấy vậy đều gật đầu.
“An Huyền đại nhân, thần y Lâm bị chọc giận tới mức mờ mắt nên mới đuổi tới tận đây. Một mình cậ ta lao vào Thiên Ma Đạo sẽ là cơ hội tuyệt vời nhất. Lúc này không tiêu diệt cậu ta thì sẽ không còn cơ hội nào khác đau”
“An Huyền đại nhân hạ lệnh đi”.
“An Huyền đại nhân”
Ma quân, ma nữ đồng loạt lên tiếng. An Huyền cũng bắt đầu dao động. Thế nhưng hắn không nói gì, chỉ đi đi lại lại như đang suy nghĩ gì đó.
Thực ra hắn hiểu hết những gì đám ma quân ma nữ kia đang suy nghĩ. Bọn chúng đều là những ma quân ma nữ mới thăng cấp. Nếu bàn về thực lực thì chắc chắn họ sẽ không xứng với vị trí hiện tại.
Thế nhưng gần đây Thiên Ma Đạo tổn thất quá nhiều, để bảo vệ nơi đây thì bọn chúng đã được cất nhắc đưa lên. Những kẻ này vui mừng lắm nhưng chúng cũng biết bản thân không có tài đức gì, càng không có công lao gì.
“Tôi biết các vị đang muốn gấp rút báo đáp công đức của đạo chủ. Nhưng chuyện này không hề nhỏ, phải cẩn thận”, An Huyền nói.
“An Huyền đại nhân còn đang lo lắng điều gì vậy? Lẽ nào là cảm thấy chúng tôi không thể đối phó được với thần y Lâm hay sao?”, những ma quân mới thăng cấp lên tiếng.
“Đến cả tám cấm thủ của cấm địa còn bị thần y Lâm đánh bại, cả hàng chục nghìn đại quân mà nhân cũng không làm gì được hắn thì chẳng lẽ chúng ta lại không lo lắng được sao?”, An Huyền trầm giọng.
“An Huyền đại nhân suy nghĩ quá nhiều rồi. Nghe nói lúc thần y Lâm xuất hiện thì cũng có không ít cao thủ của vực Diệt Vong đi cùng nên mới sự trợ giúp của họ thủ vệ cấm địa mới bị đánh bại. Chứ một mình thần y Lâm thì sao có thể?”, ma quân cười nói
An Huyền khẽ chau mày nhưng vẫn tỏ ra lo lắng. Nói ra thì đúng như vậy nhưng hắn cũng rất hiểu về các thủ vệ, hắn cảm thấy khả năng lớn là do các thủ vệ quá quan tâm tới thể diện nên đã nói ra như vậy.
Thủ vệ cấm địa là những cao thủ vô cùng khủng khiếp. Bọn họ không cho phép bản thân bị thất bại. Nếu xảy ra điều đó thật thì mặt mũi họ biết để đi đâu?
Vì vậy An Huyền cho rằng việc Lâm Chính được những cao thủ khác giúp đỡ chỉ là cái cớ của thủ vệ cấm địa mà thôi.
“Đương nhiên những điều này chỉ là suy đoán của An Huyền chứ hắn không có chứng cứ gì”.
Huống hồ Thiên Ma Đạo cũng thăm dò ra đúng là bên cạnh Lâm Chính có người của vực Diệt Vong thật.
“An Huyền đại nhân còn lo lắng gì nữa?”
Tỉnh Duyên Hà nhìn An Huyền hồi lâu vẫn không quyết thì khẽ chau mày và trầm giọng: “Lẽ nào Thiên Ma Đạo sợ rồi? Nếu như Thiên Ma Đạo không chịu đối kháng với Dương Hoa thì cũng không sao, tôi cũng không cần về tử vực báo với vực chủ cử người đi cứu viện. Dù sao cũng thua mà, sao tôi phải cho người của mình đi liều chết chứ?”
An Huyền tái mặt, lập tức nặn ra một nụ cười: “Đại nhân nói gì vậy, ma nhân chúng tôi chẳng lẽ lại sợ người thường?”
“Vậy tại sao An Huyền đại nhân còn do dự? Lẽ nào cứ trơ mắt ra nhìn thời cơ trôi đi sao?”, Tỉnh Duyên Hà tức giận.
An Huyền bất lực đồng ý: “Nếu Tỉnh đường chủ đã nói vậy rồi thì được, tôi sẽ lập tức sắp xếp chuẩn bị tấn công thần y Lâm”.
“Tuân lệnh”, đám đông chắp tay, lui ra chuẩn bị.
Tỉnh Duyên Hà lúc này mới gật đầu hài lòng. An Huyền mỉm cười đáp lại sau đó rời đi gặp đạo chủ. Mặc dù hắn đồng ý nhưng vẫn cảm thấy bất an. Chuyện lớn thế này phải nói cho đạo chủ biết mới được
“Chuyện gì vậy?”
Đằng sau bức rèm đen xì, An Huyền đang quỳ ở đó.
“Bẩm sư tôn, thần y Lâm ở Giang Thành đang tới Thiên Ma Đạo để báo thù”, An Huyền lên tiếng.
“Một mình cậu ta sao?”
“Vâng”.
Đạo chủ im lặng.
“Sư tôn, thần y Lâm ức hiếp người quá đáng. Một mình mà dám tới Thiên Ma Đạo thì chứng tỏ hắn khinh thường chúng ta. Đồ nhi cầu xin sư tôn ra tay, giết chết thần y Lâm, diệt trừ mầm họa cho Thiên Ma Đạo”, An Huyền lên tiếng.
“Được”, đạo chủ đáp lại.
“Lập tức cử toàn bộ đội quân tinh nhuệ của Thiên Ma Đạo gài bẫy, dụ thần y Lâm tiến hành bao vây. Còn bổn tọa phải nửa ngày sau mới ra tay được, bổn tọa đang ở giai đoạn quan trọng, sắp đột phá, sau đó bổn tọa ra tay thì sẽ chẳng một ai có thể là kẻ địch hết”.
“Chúc mừng sư tôn”.