Mạng lưới quan hệ của nhà họ Thủy đan xen phức tạp, chắc chắn không giới hạn ở Long Xuyên, khắp Long Quốc đều có mạng lưới quan hệ của bọn họ.
Chẳng mấy chốc đã có người nhà họ Thủy liên lạc với Mã Hải.
“Nhà họ Thủy sao?”.
Tại trụ sở Dương Hoa, Mã Hải cầm điện thoại, suy nghĩ một lúc rồi nói: “Đợi một lát, tôi sẽ hỏi Chủ tịch Lâm, sau đó sẽ trả lời cho các người!”.
Nói xong, Mã Hải gọi cho Lâm Chính.
Biết được ý đồ của nhà họ Thủy, vẻ mặt Lâm Chính lạnh băng.
Anh liếc nhìn máy bay đáp xuống ngoài cửa sổ, bình tĩnh nói: “Ông nói cậu Thủy đến nhà họ Diệp tìm tôi!”.
“Vâng”.
Mã Hải gật đầu, lập tức chuyển lời của Lâm Chính cho nhà họ Thủy.
“Cái gì? Đến nhà họ Diệp tìm thần y Lâm?”.
Cậu Thủy nhíu mày.
“Anh Thủy, thần y Lâm có ý gì? Anh ta đồng ý với anh hay là từ chối anh?”, Liễu Chiêu Nhi mặc quần áo, nghi hoặc hỏi.
“Không rõ! Nếu đồng ý với tôi thì cần gì phải đến nhà họ Diệp? Nếu từ chối tôi, từ chối qua điện thoại là được, cần gì phải gặp tôi?”, cậu Thủy rơi vào suy tư.
Một lúc sau, anh ta ngẩng đầu lên, hạ giọng: “Mặc kệ, cứ đến nhà họ Diệp xem thế nào. Tên họ Lâm kia biết điều thì ngoan ngoãn đồng ý yêu cầu của tôi, từ chối chữa trị cho Diệp Tâm Ngữ. Nếu anh ta không biết điều… Hừ, đây là Long Xuyên, không phải Giang Thành, anh ta chọc giận tôi, tôi sẽ khiến anh ta không ra khỏi Long Xuyên được!”.
“Thần y Lâm là con rồng qua sông, nhưng đến đây cũng khó mà đấu lại con rắn bản địa như anh!”, Liễu Chiêu Nhi cười nũng nịu.
Xuống khỏi chuyên cơ, nhà họ Diệp điều xe đến đón Lâm Chính.
Chẳng mấy chốc, xe đã lái đến trước cửa nhà họ Diệp.
Phần lớn người có vai vế trong nhà họ Diệp đều đến.
Mẹ Diệp Tâm Ngữ là Khang Tuệ và Diệp Tuần Tinh bố cô ta cũng đến.
“Tuần Tinh kính chào thần y Lâm. Lần này thần y Lâm không ngại đường xa từ Giang Thành đến Long Xuyên chỉ để cứu con gái, bất kể có cứu được con gái tôi hay không, ơn đức này Tuần Tinh sẽ luôn nhớ rõ, nhất định không dám quên. Sau này nếu có gì cần Tuần Tinh giúp đỡ, xin thần y Lâm cứ việc lên tiếng!”, Diệp Tuần Tinh lập tức tiến tới, chắp tay hành lễ.
Người đàn ông hơn bốn mươi tuổi vì cái chết đột ngột của con gái, trong một đêm mà tóc mai bạc trắng, vô cùng tiều tụy, dường như đã già đi năm sáu tuổi.
“Ông Diệp khách sáo rồi, thời gian gấp rút, mau đưa tôi đi gặp cô Diệp đi”, Lâm Chính nói.
“Được, được, thần y Lâm, mời đi bên này”.
Diệp Tuần Tinh vội vàng dẫn đường ở phía trước.
Chẳng lâu sau, Lâm Chính đã thấy Diệp Tâm Ngữ nằm trên giường, không còn hơi thở.
Rất khó tưởng tượng cô gái sáng hôm qua còn hoạt bát vui vẻ, giờ lại biến thành một cái xác.
Thần y An đang châm cứu, thấy thần y Lâm đi vào thì hai mắt sáng lên, vẻ mặt và giọng nói cũng trở nên vô cùng kích động.
“Thần… Thần y Lâm! Chào cậu! Tôi… tôi là An Viên! Rất vui được gặp cậu! Tôi… Tôi là fan của cậu…”, thần y An kích động đưa tay.
“Xin chào thần y An!”.
Lâm Chính hờ hững bắt tay cô ta, đường nhìn lại dán chặt lên người Diệp Tâm Ngữ.
“Đây là cô châm cứu?”, Lâm Chính hỏi.
“Vâng… Đúng vậy… Tôi đã châm cứu theo huyệt vị mà cậu nói”, thần y An vội nói.
“Huyệt vị thì đúng nhưng châm cứu vẫn chưa được thuần thục lắm”.
Lâm Chính vừa nói vừa rút kim châm cứu ra, châm lại lần nữa.
Thủ pháp của anh vô cùng lưu loát, tao nhã đẹp đẽ, không hề có động tác dư thừa, khiến thần y An mở to mắt, tràn đầy vẻ khó tin.
Từ nhỏ cô ta đã có thiên phú hơn người về y học. Bởi vì gia đình là thế gia Đông y, cho nên từ nhỏ cô ta đã tiếp xúc với y thuật. Học y đến nay, cô ta đã nổi tiếng khắp Long Xuyên, hơn ba mươi tuổi đã có học vị Tiến sĩ y học, y thuật đứng đầu Long Xuyên, không ai có thể sánh bằng.
Nhưng so với thần y Lâm ở Giang Thành , cô ta nhận ra dường như mình chẳng là gì cả.
Thần y Lâm chỉ mới hơn hai mươi tuổi!
Vậy mà anh đã có kỹ thuật cao siêu như vậy!
E rằng ngay cả thầy cô ta cũng không bằng thần y Lâm!
“Yêu nghiệt! Đúng là yêu nghiệt!”, thần y An nhìn Lâm Chính châm cứu, không khỏi lẩm bẩm.