Mục lục
Người chồng vô dụng của nữ thần - Lâm Chính (Bản chuẩn)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cái cớ này rất tàn nhẫn, nhưng nghĩ kỹ lại cũng có lý.

Uy lực của cấm thuật này có hiệu quả với Trấn Ngục Võ Thần, nếu đã có hiệu quả, đương nhiên phải duy trì cấm thuật.

Cấm thuật này lại dựa vào máu thịt mới có thể duy trì, theo cách nghĩ của Mộ Dung Tùng, sự hi sinh như thế là rất cần thiết. Nếu không giết chết được Trấn Ngục Võ Thần, một trăm linh tám người lúc trước sẽ hi sinh vô ích.

Nhưng Trấn Ngục Võ Thần đâu dễ bị vây giết như vậy?

Lúc này Trấn Ngục Võ Thần đã giải phóng toàn bộ sức mạnh, điên cuồng đánh giết.

Trận pháp máu thịt không ngừng dao động.

Dù Mộ Dung Tùng hội tụ tất cả sức mạnh trên người Trấn Ngục Võ Thần cũng vô ích.

Lâm Chính rõ ràng dễ chịu hơn.

Mộ Dung Tùng dùng hết tất cả sức mạnh trận pháp lên Trấn Ngục Võ Thần, anh hoàn toàn không chịu ảnh hưởng gì.

Nhân lúc hai người còn đang giằng co, Lâm Chính khoanh chân ngồi xuống, yên tĩnh điều hòa độc trên người.

Đối diện với sự tấn công điên cuồng của Trấn Ngục Võ Thần, trận pháp máu thịt khó mà chống đỡ.

Nếu cứ tiếp tục như vậy, trận pháp bị phá cũng là chuyện sớm muộn.

“Đông Thành! Lưu Thiên Vũ… Các cậu qua đây!”.

Mộ Dung Tùng hét lên.

Bọn họ nghe gọi sợ hãi lùi lại, kinh hoàng nhìn Mộ Dung Tùng.

“Chủ tịch… Tôi… Chúng tôi…”.

“Mau lên chút!”.

Mộ Dung Tùng vô cùng sốt ruột, nói: “Chẳng lẽ các người không muốn hi sinh cho tòa nhà treo thưởng, định làm trái mệnh lệnh của tôi?”.

“Nhưng… Chủ tịch…”.

“Im miệng, mau qua đây, nếu không sau chuyện này tôi chắc chắn sẽ giết các người!”.

Mộ Dung Tùng hét lên.

Bọn họ im như thóc, không biết nên làm thế nào.

Đi cũng chết, không đi cũng chết.

Bọn họ dứt khoát quay người chạy, trốn thoát khỏi đây.

“Khốn nạn! Phản bội! Đám phản bội!”.

Mộ Dung Tùng đột nhiên mắng chửi.

Nhưng ông ta phải duy trì trận pháp, không thể truy sát.

Trong lúc cấp bách, ông ta rút trường kiếm chém về phía nhóm người tòa nhà treo thưởng ở gần nhất.

Những người đó còn đang đối kháng với người của bà tổ Huyết Đao, đột nhiên bị Mộ Dung Tùng chém cho một đao, lập tức tử vong.

“Chủ tịch?”.

“Ông… Ông điên rồi sao?”.

Tất cả bọn họ bị thủ đoạn tàn nhẫn của Mộ Dung Tùng dọa sợ.

Nhưng Mộ Dung Tùng không quan tâm.

Ông ta nhanh chóng thu gom máu thịt của những người bị ông ta giết chết tăng cường cho trận pháp máu thịt, nhưng dường như ông ta đã quên mất một chuyện.

Trước khi những người đó bị giết chết, bọn họ đang chiến đấu với đám người bà tổ Huyết Đao.

Bây giờ bọn họ chết đi, đám người bà tổ Huyết Đao không còn trở ngại, tất cả như phát điên xông đến chỗ Mộ Dung Tùng.

Mộ Dung Tùng kinh ngạc, cầm kiếm đẩy lùi những người đó.

Khi ông ta phân tâm đã để cho Trấn Ngục Võ Thần nắm bắt cơ hội, liều mạng tấn công trận pháp máu thịt.

Trận pháp sắp sửa sụp đổ.

Mộ Dung Tùng luống cuống tay chân.

Nếu cứ tiếp tục như vậy, trận pháp bị đánh phá cũng là chuyện sớm muộn.

Phải làm sao đây?

Mộ Dung Tùng nhìn về phía người của tòa nhà treo thưởng.

Nhưng giờ phút này không còn ai dám đến gần ông ta.

Tất cả bọn họ đều sợ hãi.

Dù biết cách làm của Mộ Dung Tùng rất có lý, nhưng bọn họ vẫn không dám.

Dù gì đây cũng là chuyện liên quan đến tính mạng…

Vào lúc sinh tử tồn vong, Mộ Dung Tùng nghĩ ra điều gì, lập tức hét lên.

“Tiếu Thiên Võ Thần đại nhân, ông còn ngây ra đó làm gì? Sao không giúp tôi?”.

Mọi người nghe xong đều ngạc nhiên, nhìn sang Tiếu Thiên Võ Thần.

Tiếu Thiên Võ Thần giương khóe miệng, nhìn sang Mộ Dung Tùng với ánh mắt đầy sâu xa.

“Tôi còn tưởng ông quên tôi mất rồi”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
?
17 Tháng hai, 2024 14:36
Ra chương mới đi add, ngày/1 chương hơi ít!
?
17 Tháng hai, 2024 14:31
Add ra chương mới tiếp đi, ngày/1 chương chờ lâu quá!!!!! Tks!!!!
BÌNH LUẬN FACEBOOK