Mục lục
Người chồng vô dụng của nữ thần - Lâm Chính (Bản chuẩn)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cả hai bên đều chịu thương vong nặng nề trong trận chiến này.

Nhưng cuối cùng đã kết thúc với chiến thắng của phía Dương Hoa.

Mọi người thu dọn đồ đạc, chuẩn bị về nước.

Cuối cùng, những người từ đảo Thần Hỏa lại không theo đội của Lâm Chính trở lại Giang Thành, mà lần lượt đến đảo Thần Hỏa.

Trước đó, Thần Hỏa Tôn Giả đã buộc họ phải kích hoạt Thần Hỏa Tế, bắt họ ra sức phá hủy vũ khí laze plasma, lúc đó họ vì sợ hãi mới đầu hàng Lâm Chính.

Bây giờ sự việc đã qua, họ vẫn hướng về Thần Hỏa Tôn Giả hơn.

Dù sao đó cũng là sư phụ của họ trên danh nghĩa!

Hầu hết mọi người vẫn muốn quay lại tìm Tôn Giả.

Chỉ một số ít người chọn ở lại hầu hạ Thần Hỏa Thánh Nữ.

Khi Lâm Chính lên xe trở về, Mạn Sát Hồng mới sốt ruột hỏi: "Thần y Lâm! Sao lại tha cho Thần Hỏa Tôn Giả? Cậu mau nói cho tôi biết đi!"

"Cô tò mò thật đấy! Thôi thì, nếu đã như vậy, tôi sẽ nói cho cô biết, kỳ thật khi đấu với Thần Hỏa Tôn Giả, tôi đã thua! Chỉ là Thần Hỏa Tôn Giả không biết mà thôi!", Lâm Chính bình tĩnh nói.

"Thua? Làm sao thế được? Tôi thấy khí sắc của cậu cũng khá giống với Thần Hỏa Tôn Giả mà, hẳn là sức mạnh hai người ngang nhau mới đúng!", Mạn Sát Hồng sửng sốt nói.

"Thật ra không phải như vậy. Lúc tôi đấu với Thần Hỏa Tôn Giả, bề ngoài trông thì chỉ như bị thương giống như Thần Hỏa Tôn Giả. Nhưng trên thực tế, nội tạng của tôi đã bị tổn thương nghiêm trọng, trong trường hợp đó tôi không thể thôi động khí, không thể châm cứu, nếu tôi không ngừng chiến đấu, tôi chắc chắn sẽ chết. Cho nên, tôi phải rút lui”, Lâm Chính lắc đầu.

“Nhưng sau đó không phải cậu đã dùng kim tự chữa khỏi sao?”, Mạn Sát Hồng sững sờ nói.

"Không giống nhau, tôi sử dụng kim châm dựa trên tình huống là không thúc giục khí tức, Thần Hỏa Tôn Giả đã rời đi, tôi mới có thể từ từ châm kim, uống thuốc ổn định vết thương, nếu như vẫn đấu tiếp với Thần Hỏa Tôn Giả, tôi làm sao có thời gian tự chữa lành vết thương?", Lâm Chính nói.

"Thật không..”., Mạn Sát Hồng kinh ngạc.

Nhưng Thần Hỏa Thánh Nữ ngồi ở ghế phụ lái phụ bên cạnh lại lắc đầu: “Nhưng thật ra, thần y Lâm vẫn niệm tình xưa nghĩa cũ, nếu thật sự dốc sức chiến đấu, kết quả vẫn chưa biết được, bởi vì sư tôn đã xa lánh tất cả, chỉ ở một mình, mà anh vẫn còn có vô số người ủng hộ, nếu bọn họ câu giờ cho anh, anh chỉ cần từ từ lấy lại sức, sư tôn vẫn không phải là đối thủ của anh, cho nên lựa chọn kết cục này không phải anh sợ, mà là anh không muốn”.

Nghe vậy, Lâm Chính trầm mặc.

Coi như ngầm thừa nhận rồi.

Nếu thực sự muốn đánh, Lâm Chính có cơ hội chiến thắng rất lớn.

Nhưng anh vẫn chọn để Tôn giả Thần Hỏa đi.

Mạn Sát Hồng kinh ngạc nhìn anh, với ánh mắt phức tạp.

Cô ta đã không còn có thể hiểu Lâm Chính nữa.

Người này cũng niệm tình xưa nghĩa cũ à? Cũng biết mềm lòng ư?

Anh ta không phải là một kẻ giết người không chớp mắt sao?

Trên thực tế, ở trong lòng Mạn Sát Hồng, ngoại trừ việc Lâm Chính không tu luyện ma công ra thì phong cách hành động của anh không khác gì ma nhân của Thiên Ma Đạo cả!

Mạn Sát Hồng hít một hơi thật sâu, không muốn nghĩ nhiều nữa.

Chẳng mấy chốc, xe đã đến sân bay gần nhất của Phục Quốc.

Mọi người đang chuẩn bị lên phi cơ.

"Giám đốc Lâm!"

Lúc này, có tiếng hét vồn vã vang lên.

Từ xa nhìn thấy Từ Thiên, sắc mặt tái nhợt vì kinh hãi, cầm điện thoại di động chạy về phía này.

Lâm Chính sửng sốt, vừa định hỏi chuyện gì đã xảy ra, thì điện thoại trong túi đột nhiên rung lên.

Lấy ra nhìn.

Là Mã Hải gọi.

Lâm Chính vội nhấn nút kết nối.

Đầu bên kia điện thoại là giọng nói vừa lo lắng vừa sợ hãi của Mã Hải.

"Ơn trời, giám đốc Lâm! Cuối cùng cậu cũng bắt máy rồi!"

"Mã Hải! Có chuyện gì vậy?", Lâm Chính lập tức hỏi.

"Đã xảy ra chuyện lớn rồi, giám đốc Lâm! Người của Thiên Ma Đạo... đang tới giết chúng ta!"

"Cái gì?"

Lâm Chính nhất thời cho là mình nghe lầm, sửng sốt, vội vàng hỏi: "Người của Thiên Ma Đạo làm sao có thể đột nhiên tập kích Giang Thành được? Bọn họ sao dám làm như vậy?"

Trước đó, nhóm của Lâm Chính đã hoàn toàn ngăn cản được Thiên Ma Đạo, mười ba Ma Quân và hai mươi sáu Ma Nữ đều bị anh giết chết, ngay cả Đại Ma Nữ thủ lĩnh cũng bị thương nặng, ma tộc thương vong nặng nề, sao còn dám đắc tội với Giang Thành nữa?

Họ không sợ sức mạnh của Tịnh Thế Bạch Liên sao?

"Giám đốc Lâm! Đương nhiên là bọn họ dám, bởi vì Trương Thất Dạ đã phản bội cậu! Ông ta đã đưa người của Thiên Ma Đạo vào Giang Thành!", Mã Hải khàn giọng nói.

"Cái gì?"

Lâm Chính sửng sốt, nhưng rất nhanh lại rơi vào trầm mặc.

"Giám đốc Lâm, cậu quả nhiên không sai. Kẻ phản bội Dương Hoa chúng ta đúng là Trương Thất Dạ ... Vốn dĩ, lực lượng phòng thủ bên ngoài Giang Thành đã rất hoàn hảo rồi, nhưng Trương Thất Dạ đã lợi dụng đặc quyền của mình để đem một lượng nhỏ Thiên Ma Đạo vào Giang Thành, hỗ trợ bắt Tô Nhu, tôi đoán... ông ta muốn lợi dụng Tô Nhu để uy hiếp cậu!"

"Vậy bây giờ Tô Nhu làm sao rồi? Dẫn cô ấy đến quân đoàn Long Huyền chưa?", Lâm Chính khẩn trương hỏi.

"Vài giờ trước, tôi đã sắp xếp cô Tô Nhu vào quân đoàn Long Huyền. Để bảo vệ cô Tô Nhu, cô Cung Hỉ Vân đã bị Trương Thất Dạ bắt đi, không biết sống chết thế nào! Nhưng lập tức có từng đoàn người của Thiên Ma Đạo tấn công quân đoàn Long Huyền, hiện tại người của quân đoàn Long Huyền đang đối kháng với người của Thiên Ma Đạo, nhưng tôi e là chỉ dựa vào mình họ thì không thể chống lại được!!"

"Tôi đã từng thấy qua thực lực của quân đoàn Long Huyền, nếu là ma nhân bình thường, tuyệt đối không thể lay chuyển được bọn họ, trừ phi... có cường giả Đại Ma Quân trở lên tới. Nếu đạo chủ đích thân ra tay thì quân đoàn Long Huyền chẳng khác nào châu chấu đá xe!"

"Giám đốc Lâm, chúng ta nên làm gì bây giờ?"

Mã Hải gấp gáp hỏi.

"Trước hết hãy cố cầm cự, tôi sẽ lập tức dẫn đội đến hỗ trợ Giang Thành, ông lập tức liên hệ với quân đoàn trưởng của Long Huyền! Để ông ấy sắp xếp rút lui! Nếu cần thiết, chúng ta phải rời khỏi Giang Thành!", Lâm Chính hét lớn.

"Rời... rời khỏi?"

Mã Hải tê cả da đầu.

Bất kể trước đó gặp phải khó khăn gì, Lâm Chính đều sẽ bám lấy Giang Thành, không bao giờ rời đi.

Nhưng lần này, anh đã từ bỏ không chút do dự?

“Giám đốc Lâm, tại sao?”, Mã Hải không khỏi hỏi.

"Tôi vừa đấu với Thần Hỏa Tôn Giả một trận, bị thương không nặng, nhưng nếu lại tiến vào Giang Thành chiến đấu, nhất định sẽ chịu thua thiệt, cho nên nếu đối mặt với kẻ mạnh như gió đang lên, thì chúng ta chỉ có thể tránh đi thôi, bằng cách rời khỏi Giang Thành!"

Lâm Chính không phải là người kiêu ngạo, trước kia nhiều lần đối mặt với sự uy hiếp của kẻ mạnh, anh đều không rời khỏi Giang Thành, nhưng lần này, anh không chắc.

Trương Thất Dạ đã phản bội anh, vì vậy người Thiên Ma Đạo hẳn phải biết về việc Lâm Chính đấu với Thần Hỏa Tôn Giả.

Một khi Thiên Ma Đạo phái một kẻ Đại Ma Đạo trở lên đến giết Lâm Chính, Lâm Chính sẽ có rất ít cơ hội chiến thắng.

Điều anh lo lắng nhất bây giờ chính là đạo chủ đích thân đến Giang Thành.

Nếu như vậy, Lâm Chính nhất định sẽ chết chắc.

Vì vậy, anh chỉ có thể lựa chọn rời đi.

Nhưng trước khi rời đi, cần phải kiểm tra thực hư của đối phương.

"Mau! Đến Giang Thành!", Lâm Chính cắn răng gầm nhẹ, vẻ mặt căng thẳng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
?
17 Tháng hai, 2024 14:36
Ra chương mới đi add, ngày/1 chương hơi ít!
?
17 Tháng hai, 2024 14:31
Add ra chương mới tiếp đi, ngày/1 chương chờ lâu quá!!!!! Tks!!!!
BÌNH LUẬN FACEBOOK