Vừa dứt lời, khí kình hung tợn của Lâm Chính đã tan biến không ít.
Tô Dư kinh hãi, ngay lập tức chạy theo sau lưng Lâm Chính.
"Vô dụng thôi, trong bán kính mười cây số, cô trốn chỗ nào cũng vô dụng, chỉ cần một ý nghĩ của tôi thì đầu của cô sẽ lập tức rơi xuống đất”, người phụ nữ mặc đồ đỏ cười nói: "Tôi mời cô gái này tới đây, đương nhiên là có ý đồ của tôi, thần y Lâm, khoảnh khắc cô ta đến đây, cô ta đã là của con tin của tôi, cho dù bây giờ cô ta đứng ở bên cạnh anh”.
"Cô... cô gạt người, cô lợi hại đến thế sao? Bớt dù dọa tôi đi! Quay phim cũng không dám quay như vậy!", Tô Dư không tin, cô ta biết Lâm Chính rất lợi hại, bây giờ cô ta đang đứng phía sau Lâm Chính thì còn sợ người phụ nữ này nữa sao? Càng huống hồ, người phụ nữ này đứng cách xa cô ta cả mười mét, với khoảng cách xa như vậy thì sao có thể làm cô ta bị thương được chứ?”
Tuy nhiên, vừa dứt lời.
Vèo!
Không khí như rung chuyển.
Tô Dư hơi sửng sốt, còn chưa kịp ý thức được chuyện gì xảy ra, cô ta đã nhìn thấy mấy sợi tóc của mình rơi xuống trước mặt.
Đôi mắt của cô ta đột nhiên trợn tròn, bàn tay nhỏ bé run rẩy sờ tóc mái, sau đó vội vàng lấy điện thoại ra xem, mới phát hiện tóc mái đã bị cắt mất một đoạn...
“Cái gì?”, đầu óc Tô Dư trống rỗng.
“Tôi mới chỉ chém đến đây, nếu vết chém này ở cổ họng của cô thì tay cô còn thể sờ vào đầu được nữa không?”, người phụ nữ mặc đồ đỏ cười nói.
Tô Dư run rẩy.
Cô ta là một người bình thường không biết võ thuật, đã bao giờ nhìn thấy thủ đoạn như vậy đâu?
"Nhát kiếm nhanh thật đấy”, Lâm Chính khàn giọng nói.
"Quá khen! Thần y Lâm, bây giờ có thể đi theo tôi chưa?", người phụ nữ mặc đồ đỏ cười nói.
“Tôi đi một mình với cô hay cả cô gái này cũng phải đi cùng?”, Lâm Chính hỏi.
"Ha ha ha ha, lần này tôi đến là để giết chết trái tim anh! Một mình anh đi với tôi thì sao có thể giết chết trái tim anh được đây? Vốn dĩ tôi muốn dẫn theo Tô Nhu, nhưng tiếc rằng anh đã sớm phòng bị! Có điều, cũng không sao cả, tôi thấy anh bảo vệ cô gái này như vậy, thì việc giết chết trái tim anh cũng sẽ thành công! Đợi sau khi tôi xử lý anh xong sẽ để Tô Nhu chôn cùng anh!", người phụ nữ mặc đồ đỏ cười to nói.
Ánh mắt Lâm Chính dữ tợn, nhưng không có lựa chọn nào khác.
Nếu anh ra tay, Tô Dư chắc chắn sẽ chết.
Nhưng đi với người phụ nữ này nhất định lành ít dữ nhiều...
“Lâm Chính, xin lỗi, là tôi hại anh”, hai mắt Tô Dư đẫm lệ, nức nở nói.
"Đừng tự trách mình, thật ra là tôi khiến cô bị liên lụy, cô yên tâm, tôi nhất định sẽ bảo vệ cô”, Lâm Chính nặn ra một nụ cười.
"Chúng ta nên làm gì bây giờ?" Tô Dư hỏi, lau đi những giọt nước mắt trên khóe mắt.
"Đi theo cô ta trước, chờ cơ hội hành động”.
Lâm Chính khàn giọng nói, sau đó nói: "Cô cưỡi ngựa, chẳng lẽ muốn chúng tôi đi bộ đi theo sao? Tôi thì không thành vấn đề, nhưng cô gái này không biết võ công, e là không đuổi kịp”.
"Yên tâm, tôi đã chuẩn bị xong cho các người rồi”, người phụ nữ mặc đồ đỏ mỉm cười, sau đó vung tay lên. Phía xa có hơn mười người mặc đồ đen che mặt, tất cả đều cưỡi ngựa màu nâu sẫm, sau khi tới gần, chúng đã đưa một con ngựa cho Lâm Chính.
“Mời”, người phụ nữ mặc đồ đỏ mỉm cười.
Lâm Chính cau mày, quay đầu nói: "Tiểu Du, đừng sợ!"
Nói xong anh bế Tô Dư nhảy lên lưng ngựa.
Tô Dư cực kỳ căng thẳng, đôi tay nhỏ bé của cô ta ôm chặt Lâm Chính, khuôn mặt thanh tú vô cùng nhợt nhạt.
"Đi đâu?", Lâm Chính nghiêm túc hỏi.
"Một nơi mà anh sẽ không bao giờ quên!"
Người phụ nữ mặc đồ đỏ mỉm cười, sau đó nho nhã kéo dây cương đi về phía trước.
Những người áo đen còn lại bao vây Lâm Chính tiến về phía trước.