Mục lục
Người chồng vô dụng của nữ thần - Lâm Chính (Bản chuẩn)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bọn họ là đội Thiên Hổ Xích Vệ đấy.

Một trong những người có sức chiến đấu cao của đại hội đấy.

Lúc này thế mà lại chẳng làm gì Lâm Chính được?

Ngược lại bị anh đánh cho một quyền văng ra xa.

“Không… không thể nào… Làm gì có chuyện này”.

Tiền Thâm run rẩy, đầu óc ong ong.

Triển Hồng đã hóa đá.

Lúc này ngay cả Tàng Hổ cũng không khỏi run lên, nhãn cầu suýt nữa rơi ra khỏi hốc mắt.

“Thần y Lâm ở Giang Thành, mạnh thế… từ bao giờ đấy?”

Tàng Hổ sầm mặt.

Những điều ông ta biết về Lâm Chính cũng chỉ là mấy tin tức cơ bản mà đại hội nắm giữ.

Đại hội cũng đánh giá khá tốt với thực lực của Lâm Chính.

Người đứng đầu trong y thuật và võ đạo của Long Quốc.

Mấy chữ này trông rất siêu phàm nhưng với Tàng Hổ, nó chẳng là gì cả.

Đội Thiên Hổ Xích Vệ bọn tôi luôn hoạt động ở ngoại vực, đã giết không biết bao nhiêu người tự xưng là đứng đầu hoặc tự cho là vô địch thiên hạ ở ngoại vực?

Mấy người này ai cũng đều đứng trên đỉnh cao ở kỹ năng hoặc lĩnh vực của mình, đều là các nhân vật tầm cỡ vang danh.

Thế nên danh xưng đứng đầu y võ Long Quốc cũng chẳng lợi hại gì với họ cả.

Chỉ là...

Bên đại hội đáp trả một câu khiến Tàng Hổ luôn canh cánh trong lòng.

Thần y Lâm tiến bộ như thần.

Tiến bộ như thần? Tức là thiên phú cực kỳ cao, khả năng lĩnh hội siêu phàm.

Nhưng lời nói này rất mơ hồ.

Rốt cuộc như thần là đến mức độ nào, thiên phú của anh mạnh ra sao?

Tàng Hổ không biết.

Bây giờ trong đầu ông ta còn hiện lên một suy nghĩ đáng sợ.

Là “người đứng đầu y võ Long Quốc” này hình như cũng là một khái niệm rất mơ hồ.

Vì nếu thần y Lâm là người đứng thứ hai, thứ ba y võ Long Quốc thì tức là thực lực của anh chỉ có thể đứng thứ hai hoặc thứ ba y võ Long Quốc.

Mà anh là người đứng đầu y võ Long Quốc…

Có phải là vì chỉ là vị trí đứng đầu này chứ không đại diện cho thực lực của anh giới hạn đến đây không…

Lúc này các thành viên đội Thiên Hổ Xích Vệ khác cũng lao đến.

Mặc dù Lâm Chính đã thể hiện thực lực khiến mọi người kinh sợ nhưng chưa đủ để dọa đội Thiên Hổ Xích Vệ.

“Kiếm, chém!”

Một người hét to lên, thanh kiếm lớn trong tay toát ra kiếm ảnh đáng sợ đánh về phía Lâm Chính.

Lâm Chính trở tay lấy châm bạc vung về phía hắn.

Vèo!

Cây kim giống một con rắn đập vào trên kiếm ảnh đó khiến nó bị đập nát, sau đó lại văng ra theo hướng cánh tay của Lâm Chính đâm vào một thành viên Thiên Hổ Xích Vệ đang lao đến ở phía bên phải.

Thanh niên đó điên cuồng vung kiếm, kiếm khí cuồn cuộn như vũ bão.

Nhưng như thế đủ để đánh vỡ kiếm khí đáng sợ như Thái Sơn vừa hình thành, đang định tóm gọn Lâm Chính thì bị Hồng Mông Long Châm xé toạc ra.

“Không thể nào”.

Một thành viên Thiên Hổ ngây người nhìn: “Tại sao sức mạnh của chúng ta lại không thể giết được người này? Rốt cuộc mấy châm bạc kia được làm bằng gì? Sao lại cứng như thế?”

“Có lẽ không phải là do châm bạc cứng mà là khí tức trên đầu châm bạc rất lớn”.

Tàng Hổ nhìn chằm chằm phi châm đang xoay vòng quanh Lâm Chính, nhíu chặt mày.

Ông ta bỗng nhận ra mình lại không nhìn thấu khí tức này, như thể không phải là khí kình, mà càng giống… sức mạnh phi thăng”.

Tàng Hổ hít sâu một hơi, cảm thấy có khả năng này.

Dù sao thần y Lâm cũng là nhân vật hơn cả Thánh Sơn.

Ngay cả Long Thiên Tử cũng thất bại trong tay anh, biết được vài sức mạnh phi thăng cũng không phải là chuyện hiếm lạ gì.

Suy tư một hồi, Tàng Hổ hít sâu một hơi rồi nói: “Dùng kiếm trận Cửu Tuyệt Chu Thiên đi”.

Ông ta vừa dứt lời, các thành viên Thiên Hổ Xích Vệ đồng loạt nhìn ông ta.

“Đội trưởng, đối phó với người này, đâu cần dùng đến đòn sát thủ chứ?”

Một thành viên nói.

“Đừng nhiều lời, tôi đã nói với mọi người nhiều lần rồi, không được phép xem thường từng trận đấu, nhanh chóng thi triển kiếm trận Cửu Tuyệt Chu Thiên bắt người này lại”, Tàng Hổ nói.

“Tuân lệnh”.

Tất cả thành viên lập tức bao vây Lâm Chính, vung kiếm trong tay lên.

Ngay cả người bị Lâm Chính đánh văng ra xa với một quyền cũng chạy đến.

Họ sử dụng khí kình liên tục xoay quanh Lâm Chính, sức mạnh được sinh ra trong lúc kiếm trong tay vung lên và đồng bọn xung quanh cảm ứng với nhau, dần dung hợp.

Tàng Hổ siết chặt kiếm đi về phía đại trận.

Sức mạnh phi thăng thì sao chứ?

Ông ta hoàn toàn không sợ sức mạnh phi thăng yếu ớt, đơn bạc.

Kiếm trận Cửu Tuyệt Chu Thiên này đủ để giết mọi thứ.

Dù là người có được sức mạnh phi thăng sơ bộ vì cơ duyên cũng không tồn tại được dưới kiếm trận Cửu Tuyệt Chu Thiên này.

Đội Thiên Hổ Xích Vệ không thể bị sỉ nhục.

“Thần y Lâm, hôm nay cậu nhất định phải bại ở đây”.

Tàng Hổ thầm nói, sau đó định nhấc kiếm nhảy lên gia nhập vào trong đại trận, hoàn thành tuyệt trận này.

Nhưng lúc này một tiếng gọi gấp gáp vang lên.

“Tàng Hổ đại nhân, mau dừng tay”.

Tàng Hổ nhướng mày nhìn về phía phát ra âm thanh.

Chỉ thấy một chiếc xe Mercedes-Benz chạy nhanh đến, sau đó phanh gấp rồi dừng lại bên cạnh đống đổ nát.

Mấy bóng người vội vàng bước xuống xe.

Đó chính là Bạch Họa Thủy và Mạn Sát Hồng.

Ngoài ra Tổ trưởng Vương cũng đến.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
?
17 Tháng hai, 2024 14:36
Ra chương mới đi add, ngày/1 chương hơi ít!
?
17 Tháng hai, 2024 14:31
Add ra chương mới tiếp đi, ngày/1 chương chờ lâu quá!!!!! Tks!!!!
BÌNH LUẬN FACEBOOK