Mục lục
Người chồng vô dụng của nữ thần - Lâm Chính (Bản chuẩn)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Biểu cảm kinh ngạc của những người có mặt ở hiện trường khiến cho Lâm Chính cảm thấy bối rối.

“Thiên Sinh Mạn Ngọc là gì?”, Lâm Chính quay đầu lại hỏi Ái Nhiễm.

Không ngờ Ái Nhiễm cũng đang kinh ngạc, một lúc sau mới định thần lại, giọng nói run rẩy: “Đó là một loại vật liệu đặc biệt ở vực Diệt Vong chúng tôi! Nghe nói loại vật liệu này có thể hấp thụ tinh hoa nhật nguyệt, hàm chứa sinh khí thuần khiết nhất trời đất, vật liệu này có công dụng với sự sống và cái chết của con người, cho dù nó được luyện thành đan dược hay chế tạo thành thuốc đều sẽ có những công dụng thần kỳ”.

“Vậy à? Vì lí do này mà khi nó được chế tạo thành đao các người mới ngạc nhiên như vậy sao?”, Lâm Chính cười nói.

“Vật này cực kỳ cứng rắn, nếu dùng nó để đúc thành đao thực ra cũng được thôi, chỉ cần có đủ Thiên Sinh Mạn Ngọc là có thể làm được, nhưng... anh có biết tại sao Thiên Sinh Mạn Ngọc quý giá đến mức nào không? Anh có biết trong vực Diệt Vong có bao nhiêu Thiên Sinh Mạn Ngọc không? Anh có biết để tạo ra một thanh đao bằng Thiên Sinh Mạn Ngọc khủng khiếp như thế nào không?”

Giọng nói của Ái Nhiễm hơi run, bây giờ cô ta vẫn không thể khống chế được bản thân.

Lâm Chính sửng sốt: “Nó quý tới mức đó sao?”

“Tất nhiên là quý rồi, tôi nói cho anh biết một khối Thiên Sinh Mạn Ngọc to bằng móng tay nếu đưa đi đấu giá thì giá khởi điểm ít nhất cũng là mười ngàn viên đan dược cực phẩm”, Ái Nhiễm khàn giọng nói.

“Đáng giá vậy hả?”, Lâm Chính giật nảy người.

“Không chỉ giá cao thôi đâu, nó còn hiếm có nữa, từ nhỏ tới lớn tôi sống trong vực Diệt Vong cũng chưa từng nhìn thấy viên Thiên Sinh Mạn Ngọc to bằng cái móng tay nào! Huống hồ thanh đao này được đúc bằng Thiên Sinh Mạn Ngọc! Tôi có thể nói để đúc được thanh đao này e rằng đã dùng hết số một nửa Thiên Sinh Mạn Ngọc ở vực Diệt Vong. Có thể nói thanh đao này là một bảo vật vô giá!”

“Lợi hại như vậy sao?”

Lâm Chính cảm thấy không thể tin được.

“Thiên Sinh Mạn Ngọc vốn là vật tinh hoa của trời đất, chứa đựng sức sống vô tận, nếu trên người có vết thương thì chỉ cần lấy thanh đao này đè lên vết thương đó, năng lượng trên thanh đao này sẽ làm vết thương dễ chịu hơn, sau đó làm lành vết thương. Chẳng trách ông lão Lôi Trạch đó nói rằng thanh đao này không dùng để giết người mà là để cứu người!”, Ái Nhiễm nói.

Nghe vậy, Lâm Chính quay lại nhìn thanh đao đó, đôi mắt lóe lên ánh sáng kỳ dị, nảy sinh cảm giác say mê hứng thú với thanh đao.

“Thanh đao này được đặt tên là Thiên Sinh Đao, nó là thần binh được Lôi Trạch dùng gần trăm năm chế tạo! Nó chính là báu vật của Lôi Trạch. Vốn dĩ lần này Lôi Trạch không muốn lấy thanh đao này ra, nhưng Lôi Trạch chúng tôi đánh giá rất cao các vị tuyển thủ có mặt trong cuộc thi lần này, để khen thưởng cho các hạt giống thiên tài của vực Diệt Vong, chúng tôi sẽ lấy thanh đao này ra với tư cách là phần thưởng, hy vọng mọi người sẽ phát huy thật tốt các tiềm năng của mình, đừng làm người đứng đầu Lôi Trạch như tôi phải thất vọng!”, ông lão lớn tiếng nói.

Hiện trường loạn cào cào.

“Thì ra là như vậy!”

“Trời ạ, các đại nhân của Lôi Trạch hào phóng quá”.

“Bảo vật vô giá như vậy lại được lấy ra để làm phần thưởng! Thật sự không thể nào tin được”.

Âm thanh nháo nhào không ngừng vang lên bên tai.

Đôi mắt của đám thế tộc rực lửa, cực kỳ háo hức.

“Hướng Lăng! Cuộc thi lần này cậu phải giành được vị trí đứng đầu, hiểu chưa? Nếu Ác Phong Xuyên chúng ta có được thanh đao đó chắc chắn sẽ tung hoành ngang dọc khắp nơi trong vực Diệt Vong, trở thành bá chủ đứng đầu! Thậm chí còn có thể phát triển thành thế tộc bá chủ! Đây chính là một sự kiện lớn liên quan tới tương lai của Ác Phong Xuyên! Cậu nhất định phải dốc toàn lực!”, chưởng môn Ác Phong Xuyên tìm đến người đại diện của mình, nghiêm túc nói.

“Chưởng môn yên tâm! Hướng Lăng nhất định sẽ sẽ dốc hết sức lực của mình để giành lấy vị trí vị trí đứng đầu!”

“Được! Nếu như cậu có thể thành công thì tôi sẽ nhận cậu làm con nuôi! Cậu sẽ trở thành chưởng môn tiếp theo của Ác Phong Xuyên!”

“Cảm ơn chưởng môn!”

Thế gia Độc Cô ở bên cạnh.

“A Vấn! Có nắm chắc không?”

Gia chủ nhà Độc Cô đã tập hợp các thành viên cấp cao của thế gia Độc Cô lại, cùng nhìn vào Độc Cô Vấn, tràn đầy mong đợi.

“Bố và các chú các bác yên tâm, con sẽ nỗ lực hết sức mình”, Độc Cô Vấn nhẹ giọng nói.

“A Vấn, bây giờ mối uy hiếp lớn nhất của con chỉ có Thần Cung Thương, con nhất định phải chú ý, chỉ cần người này bị đánh bại, thì con đã nắm chắc trong tay chín mươi phần trăm vị trí đứng đầu rồi!”

“Bố, đừng nói mấy lời này sớm quá, có thể vào tới chung kết thì không có ai yếu cả, hơn nữa theo những gì con thấy, lần tranh tài này xuất hiện rất nhiều gương mặt mới, không ai biết những gương mặt mới này có thực lực thế nào”, Độc Cô Vấn lắc đầu thờ ơ nói.

“Đó đều là những người xuất thân từ những thế tộc nhỏ gặp được may mắn mới có thể vào tới chung kết, không có gì phải lo lắng”.

"Bố đánh giá thấp kẻ thù quá, thực ra theo con thấy, Thần Cung Thương là mối uy hiếp lớn nhất, ngoài ra cũng không thể coi thường thực lực của tên ngoại vực kia”, Độc Cô Vấn hờ hững nói.

"Người ngoại vực? Người của Thanh Huyền Tông đó hả?”

“Hừ, người của Thanh Huyền Tông đã đi theo chúng ta tới vùng đất Tu Di này, nếu biết điều này sớm hơn thì lúc trước đã nhốt họ ở Bách Thảo Thành rồi, như vậy chúng ta sẽ có ít kẻ thù hơn”.

"Nhưng đã tới đây thì cũng không sao cả, tôi tin rằng người ngoại vực đó không phải là đối thủ của A Vấn, hơn nữa người ngoại vực đó đã gây thù chuốc oán ở khắp nơi, có không ít người muốn giết cậu ta, không đáng lo ngại”.

"Nói đúng lắm”.

Mọi người nhao nhao thảo luận.

Độc Cô Vấn lắc đầu không nói gì.

Nhưng vào lúc này, một giọng nói lạnh lùng vang lên.

“Anh, lát nữa em sẽ lên võ đài trước, tiêu diệt tên ngoại vực đó giúp anh!”

“Mọi người sững sờ nhìn về phía âm thanh phát ra.

“A Hoài?”

Hóa ra người nói là Độc Cô Hoài.

Vẻ mặt của hắn rất kiên quyết, đôi mắt tràn đầy ý chí chiến đấu.

Hiển nhiên là hắn rất không hài lòng về việc cả gia tộc mình đặt hết kỳ vọng lên người của Độc Cô Vấn.

Đột nhiên Độc Cô Vấn quay người lại đi về phía khu vực thi đấu, đồng thời thốt ra một câu nói.

“Anh khuyên em bây giờ nên nhận thua đi, mấy trận chiến kiểu này em không thể đối phó được đâu, em lên trên đó chỉ có một con đường chết mà thôi”.

Độc Cô Hoài nghe thấy vậy, hô hấp trở nên dồn dập, sau đó siết chặt nắm tay lại, trong đôi mắt đầy sự giận dữ.

“Anh à! Em không bất tài như anh nghĩ đâu!”, hắn tức giận gào lên.

Bước chân của Độc Cô Vấn khựng lại, im lặng một lúc rồi nghiêng đầu nói: “Anh chưa bao giờ nghĩ em bất tài cả, nhưng anh hy vọng rằng em có thể nhìn rõ mình”.

Dứt lời, hắn đã đi về phía khu vực thi đấu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
?
17 Tháng hai, 2024 14:36
Ra chương mới đi add, ngày/1 chương hơi ít!
?
17 Tháng hai, 2024 14:31
Add ra chương mới tiếp đi, ngày/1 chương chờ lâu quá!!!!! Tks!!!!
BÌNH LUẬN FACEBOOK