Người của Thiên Tính Gia ai nấy nhìn ông lão với vẻ mặt khó coi, mãi không nói lời nào.
“Tôi đã đoán trước sẽ có ngày hôm nay, nhưng không ngờ lại nhanh như vậy! Chuyện này các người không cần phải nói nhiều, tôi sẽ không ra mặt giúp các người, hôm nay xem như cho các người một bài học!”, ông cụ nói.
Mọi người nghe vậy chỉ đành nén giận, ai nấy nghiến răng nghiến lợi, siết chặt nắm đấm.
Nhưng ông cụ lại phớt lờ bọn họ, quay người chắp tay nói: “Cậu Lâm, chuyện này có thể dừng ở đây không? Tôi sẽ cho cậu một lời giải thích thỏa mãn, mong cậu buông tha cho bọn họ”.
Ông cụ đã nói đến mức này, Lâm Chính cũng không nhiều lời, gật đầu đáp: “Vậy thì tôi sẽ xem xem ông định giải thích với tôi thế nào”.
Ông cụ quay người, nhìn tộc trưởng đang được các bác sĩ trong tộc chữa trị, trầm giọng nói: “Hoa Văn Tùng! Thân là tộc trưởng nhưng thường xuyên bỏ túi riêng, hành sự theo cảm tính, bất công cho các trại trong gia tộc, không làm tròn bổn phận một cách nghiêm trọng! Tôi tuyên bố từ hôm nay trở đi, Hoa Văn Tùng không còn là tộc trưởng của Thiên Tính Gia nữa, còn tộc trưởng mới sẽ do ai kế thừa, tôi và mọi người sẽ chọn lại!”.
“Cái gì?”.
Mọi người xôn xao.
“Các người có ý kiến gì sao?”, ông cụ nghiêm túc hỏi.
Vẻ mặt mỗi người mỗi khác, nhưng không ai dám phản bác.
“Không có”.
“Mọi chuyện nghe theo mệnh lệnh của ông tổ”.
Vài nguyên lão bất đắc dĩ đành đồng ý.
“Được”.
Ông lão gật đầu, nhìn sang Tam Trại.
“Từ hôm nay trở đi, chuyện của vườn thuốc sẽ do Nhị Trại và Tam Trại cùng nhau hoàn thành. Tất cả người của Tam Trại tham dự vào chuyện này sẽ sám hối một tháng, người chủ yếu gây chuyện là hai anh em Lam Xung sẽ bị nhốt vào nhà lao ba ngày. Công Thâu Kỳ Lân chữa trị xong thì sẽ nhốt vào nhà lao một tháng! Sám hối một năm!”, ông cụ nói.
“Hả?”.
Tất cả mọi người đều sửng sốt.
Người của Tam Trại và Nhị Trại đều sốt sắng, vội vàng tiến tới hỏi.
“Ông tổ, vì sao lại vậy?”.
“Sao lại xử phạt Công Thâu Kỳ Lân nặng như vậy?”.
“Ông tổ, như vậy thì quá khắt khe!”.
Mọi người đều cầu xin giúp.
Nhưng ông cụ mặc kệ, dẹp yên nghị luận của mọi người, kiên trì với quyết sách của mình.
Mọi người đều tràn trề thất vọng.
Nhưng Lâm Chính lại nhìn ra được ý đồ của ông cụ.
Suy cho cùng Công Thâu Kỳ Lân cũng là hạt giống của Thiên Tính Gia, xử nghiêm với hắn cũng là hi vọng hắn có thể nhớ kỹ bài học lần này, rèn luyện tâm tính của hắn. Xem ra ông cụ này định dốc lòng bồi dưỡng Công Thâu Kỳ Lân.
“Còn Cửu Trại!”.
Ánh mắt ông lão lạnh đi, nhìn về phía gã béo kia.
Trại chủ Cửu Trại run rẩy, vội vàng cúi gầm mặt, lắp bắp: “Ông tổ, tôi… tôi làm mọi thứ đều là vì Cửu Trại!”.
“Vì Cửu Trại? Cửu Trại rơi vào tình trạng ngày hôm nay đều vì trại chủ cậu vô dụng! Cậu đừng làm trại chủ nữa, chọn ra một người tài cán ở trong Cửu Trại để người đó làm, còn cậu bị phạt năm mươi gậy, sám hối một năm!”, ông lão nghiêm giọng quát.
“Hả? Năm… Năm mươi gậy? Thế có khác nào giết chết tôi chứ?”.
Trại chủ Cửu Trại kinh hãi, sắc mặt trắng bệch.
“Lôi xuống!”, ông cụ hét lên.
“Vâng”.
Hai người của Thiên Tính Gia đi tới, đưa trại chủ Cửu Trại đi.
“Ông tổ, đừng mà! Đừng mà!”.
Trại chủ Cửu Trại gào lên như lợn bị chọc tiết, điên cuồng giãy giụa.
Không lâu sau, người đã bị kéo sang một bên đánh đòn.
“Á… Á… Á…”.
Gậy đánh xuống, ngay sau đó tiếng kêu thảm thiết của trại chủ Cửu Trại vang vọng tứ phía.