Người dân Giang Thành nhìn lên trời thấy cảnh tượng rực rỡ đó thì không khỏi ngất ngây.
“Đó là gì vậy?”
“Pháo hoa sao? Lớn quá”.
“Đẹp thật”.
Người dân bình thường đồng loạt lấy điện thoại ra chụp ảnh. Bọn trẻ thì vui mừng nhảy tới nhảy lui. Những cường giả ẩn nấp ở khắp nơi trong Giang Thành thì lại cảm thấy kinh hãi.
“Nguồn sức mạnh đáng sợ quá. Ôi trời, là các thần thánh phương nào đang đánh nhau vậy?”
“Mạnh quá, với súc mạnh như thế thì chúng ta chỉ cần chạm vào thôi là xong đời”.
“Quá khủng khiếp” .
Vô số người run rẩy. Tử Long Thiên đứng trên lầu cao nhìn kính viễn vọng và đập nó xuống đất.
“Khốn nạn”, ông ta đấm biến dạng thanh lan can trước mặt.
“Lại thất bại rồi”.
Bỗng có tiếng cười khinh miệt vang lên. Tử Long Thiên quay đầu lại, ánh mắt trở nên vô cùng âm sầm: “Nói cứ như các người chưa từng thất bại bao giờ ấy”.
“Tôi dù có thất bại cũng không tới mức thảm hại như thế này. Thế này khác gì con chó hấp hối. Huống hồ Thần Hỏa Tôn Giả mạnh tới mức như thế mà bị các người sử dụng chẳng ra làm sao. Thế thì sức mạnh của các người cũng thật khiến người khác phải nghi ngờ đấy”, người phía sau nói.
Tử Long Thiên chộp cổ áo đối phương rồi giờ nắm đấm. Người kia không hề phản kháng mà chỉ nhìn Tử Long Thiên bằng vẻ ý vị: “Ra tay đi chứ! Tại sao lại không? Kẻ bại trận như ông cũng chỉ có thể ngông tới mức này thôi! Ha ha...”
Tử Long Thiên tức lắm nhưng vẫn còn lý trí. Ông ta chỉ lạnh lùng vứt kẻ kia xuống đất. Kẻ kia loạng choạng đứng dậy, chỉnh lại cổ áo và cười khinh thường: “Tôi vốn tưởng dù gì ông cũng là kẻ máu lạnh, thật không ngờ ông không chỉ bất tài mà còn nhát chết. Đúng là đáng thương”.
“Tưởng tôi không biết mục đích của các người sao? Cố tình khiến tôi giận, mất kiểm soát để đạo chủ ghét tôi? Không còn sử dụng tôi nữa và thu nạp các người? Tử Long Thiên tôi làm việc không cần ai phải chỉ trỏ hết?”, Tử Long Thiên hừ giọng.
“Thôi kệ, để xem ông sẽ giải thích thế nào với sư tôn”, người kia cười khinh miệt rồi biến mất.
Tử Long Thiên nhìn ra xa. Đóa hoa lửa bùng nổ, hai bóng hình rơi xuống
Đó chính là Lâm Chính và Thần Hỏa Tôn Giả. Hai người giống như hai thiên thạch đâm vào trái đất.
Chu Huyền Long hoàn hồn, hét lớn: “Mau cứu người”.
“Tuân lệnh”, các chiến sĩ điên cuồng chạy tới đỡ hai người họ. Thế nhưng bọn họ vẫn đang bốc cháy nào ai dám chạm vào
“Dập lửa, mau dập lửa”, Chu Huyền Long vội vàng hét lên. Đám đông lấy thiết bị dập lửa ra phun vào Lâm Chính nhưng không hề có tác dụng.
“Đây là ma hỏa, tạo ra từ ma khí, các loại bình dập lửa thông thường không có tác dụng gì đâu”, lúc này Thần Võ Tôn chật vật đứng dậy nói.
“Vậy dùng nội khí có được không?”, Chu Huyền Long vội hỏi.
“Nội khí cũng không được, chỉ có một cách thôi”.
“Cách gì?”
“Máu người”, Thần Hỏa Tôn Giả trầm giọng.
Nghe thấy vậy, đám người Chu Huyền Long không chút do dự, lấy dao ra rạch tay mình để máu nhỏ lên người Lâm Chính.
Tách tách...Máu tươi nhỏ lên người anh, phát ra tiếng kêu xì xì nóng rực.
“Đội trưởng, có tác dụng”, các chiến sĩ mừng lắm.
“Vẫn chưa đủ, vẫn cần thêm”, Chu Huyền Long bặm môi, cứa lên cổ tay mình.
Cũng may họ là những võ giả, nếu là người thường mất máu nhiều như vậy thì đã chết từ lâu rồi.
Chưa tới mười phút thì lửa đã được dập tắt. Nhìn thấy cảnh tượng đó Thần Hỏa Tôn Giả đã phải sững sờ. Bà ta không ngờ đám người này lại bất chấp như vậy.
Có rất nhiều người do mất quá nhiều máu mà ngã ra đất, thở yếu ớt. Đội y tế chạy tới băng bó, tức tốc sơ cứu cho mọi người.
“Tôi không chết được đâu, đi cứu thần y Lâm đi”, một người đang băng bó cho Chu Huyền Long bị quát.
“Đội trưởng, thần y Lâm đã có người đang xử lý rồi, đội trưởng cũng cần phải dùng thuốc kịp thời, nếu không máu không cầm được sẽ nguy hiểm tới tính mạng”, người này bất lực nói.
“Tôi khỏe lắm, tôi có thể tự băng bó được. Phía bên thần y Lâm cần thêm người, mau qua đó đi. Nếu mà thần y Lâm có mệnh hệ gì thì tôi sẽ hỏi tội đấy”, Chu Huyền Long trừng mắt gầm lên.
Cả đội y tế giật bắn người, vội vàng chạy đi. Thần Võ Tôn nhìn thấy cảnh tượng đó mà ánh mắt trở nên phức tạp.
“Cô ngồi xuống để tôi xử lý vết thương cho cô”, lúc này có một nhân viên y tế nữ xách hộp cứu thước bước tới nói. Thần Võ Tô thấy cô gái hai mắt đỏ hoe.
“Cô khóc cái gì, người bị thương là chung tôi cơ mà”, Thần Võ Tôn cảm thấy không hiểu.
“Không...có gì...chỉ là nhìn thấy cảnh tượng này, thấy mọi người bảo vệ Giang Thành mà chết nên rơi nước mắt thôi” , cô gái mỉm cười, lau nước mắt.
Thần Võ Tôn giật mình, quay qua nhìn cả hiện trường và bặm môi: "Bọn họ...được coi là anh hùng không?”
“Bọn họ trước giờ vẫn luôn là anh hùng”.