Mục lục
Người chồng vô dụng của nữ thần - Lâm Chính (Bản chuẩn)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Anh có ý gì?”

Sắc mặt Quy Kiếm Sinh hơi trầm xuống, khẽ hỏi.

“Nếu anh cứ tiếp tục dùng cường độ đó để ứng phó với tôi thì đừng nói là mười nhát kiếm, cho dù là trăm nhát kiếm cũng chẳng thấm vào đâu”.

Lâm Chính lắc đầu: “Cho nên tôi hy vọng anh có thể biểu hiện ra chút thực lực”.

Vừa dứt lời, hiện trường lặng ngắt như tờ.

Mọi người trố mắt nhìn, gần như không dám tin.

Hắn là người dự tuyển nặng ký cho vị trí Võ Thần đấy!

Còn là thiếu chưởng môn Kiếm Phong Hải!

Người này lại dám nói mấy lời khiêu khích như vậy ư?

Không ít người âm thầm nuốt nước bọt, tim sắp nhảy đến cổ họng.

Đúng như dự đoán.

Vẻ mặt Quy Kiếm Sinh dần dần trở nên nghiêm túc, sát ý trong mắt chuyển thành ý chí chiến đấu.

Hắn phải nghiêm túc!

“Chưa từng có ai dám nói với tôi như vậy!”

Quy Kiếm Sinh thấp giọng nói: “Anh là người đầu tiên!”

"Tôi rất vinh hạnh”.

"Vậy tôi sẽ giết anh!"

Quy Kiếm Sinh lạnh lùng nói, tung người nhảy khỏi lưng ngựa, vọt lên không trung hàng chục mét, vung kiếm chém Lâm Chính.

Keng keng!

Thanh kiếm xanh tỏa ra bóng kiếm dài vài thước, chẻ đôi hư không, hung hăng đánh xuống.

Bóng kiếm chưa đến, nhưng áp lực kiếm đã đến.

Người xung quanh sợ hãi bỏ chạy như điên.

Mặt đất không khỏi rung chuyển.

Uy lực của nhát kiếm này lớn hơn trước ít nhất phải mười lần.

Có vẻ như Quy Kiếm Sinh đã dùng toàn lực.

Lâm Chính không dám lơ là nữa, anh nâng tay lên, sức mạnh phi thăng như nước biển tràn ra khắp cơ thể, nhanh chóng hội tụ trong lòng bàn tay.

Leng keng!

Tấm chắn bằng không khí được tạo ra, kiếm khí đánh vào tấm chắn khí, ngay lập tạo ra sức mạnh hủy diệt, lan rộng ra như những gợn sóng.

Nhưng tấm chắn không vỡ.

Vững vàng đón nhận!

"A?"

Hiện trường lần nữa tràn ngập tiếng cảm thán.

Ánh mắt Quy Kiếm Sinh trở nên lo lắng, tiếp tục dùng trường kiếm, đâm xuyên qua không khí.

"Thương Lãng Phúc Thiên Kiếm!"

Vừa dứt lời, luồng kiếm khí giống như chùm sáng tỏa ra từ mũi kiếm lao thẳng về phía trước.

Luồng kiếm này vượt qua tốc độ âm thanh, rung chuyển hư không, đánh thẳng vào mặt Lâm Chính.

Lâm Chính lập tức đưa tay ra trước người, tạo thành tấm chắn khí.

Nhưng khi kiếm khí đến gần, anh dường như nhận ra gì đó, nhanh chóng đặt tay còn lại lên tay kia.

Trong chốc lát, tấm chắn khí trước mặt trở nên vững chắc hơn.

Bụp!

Kiếm khí đánh mạnh vào tấm chắn khí.

Cú va chạm mạnh mẽ khiến cơ thể Lâm Chính rung nhẹ.

Chỉ có cường độ này thôi sao?

Lâm Chính khẽ cau mày.

Cảm giác như luồng kiếm khí này không bằng lần trước.

Nhưng giây tiếp theo, Lâm Chính nhận ra có gì đó không đúng.

Bốp!

Kiếm khí đánh vào tấm chắn khí đột nhiên tăng thêm lực đập, khiến tấm chắn khí chấn động.

Cơ thể Lâm Chính run lên, hai chân lùi về sau hai bước.

Nhưng vẫn chưa kết thúc.

Anh còn chưa kịp ổn định cơ thể, kiếm khí tiếp tục phát động đánh vào tấm chắn khí, sức lực càng ngày càng tăng lên.

Lâm Chính nheo mắt, dùng toàn bộ sức mạnh hai tay, giữ chặt tấm chắn khí.

Kiếm khí không ngừng tấn công, giống như sóng, lớp này đến lớp khác.

Âm thanh chấn động vang bên tai không dứt.

Keng!

Keng!

Keng!

...

Từng vòng hoa văn tản ra.

Khí tức hủy diệt tùy ý dập dờn trong không khí.

Đất dưới chân Lâm Chính đã bị nứt.

Luồng kiếm khí này đánh sâu hơn ba trăm lần.

Vả lại cường độ mỗi lần tác động cũng lớn hơn trước rất nhiều.

Tác động của đòn cuối cùng đủ để khiến một ngọn núi vỡ thành từng mảnh, vô cùng khủng bố.

Lâm Chính thậm chí còn bị đẩy đến rìa quảng trường, mặt đất bị hai chân kéo thành rãnh sâu.

Nhưng... anh vẫn đón nhận!

Lâm Chính hạ tay xuống, chỉ cảm thấy cánh tay vô cùng tê dại.

Quy Kiếm Sinh ở bên kia, sững sờ đứng tại chỗ.

“Kiếm pháp tốt!”

Lâm Chính khen ngợi: “Nhát kiếm này thật tuyệt diệu, biến ba khí thành một lực, bao trọn lấy kiếm khí, tầng tầng lớp lớp bổ sung cho nhau, tạo thành tác động có cường độ mạnh hơn, giống như sóng sau xô sóng trước, quả nhiên Kiếm Phong Hải danh bất hư truyền!”

“Chỉ tiếc, vô dụng với anh!”

Quy Kiếm Sinh âm thầm nghiến răng, nhìn chằm chằm Lâm Chính.

"May mắn thôi”.

Lâm Chính cười.

Tuy rằng anh nói năng khiêm tốn, nhưng trong mắt Quy Kiếm Sinh, giống như lời khiêu khích.

“Anh cho tôi mười nhát kiếm, quả nhiên là có bản lĩnh! Xem ra nếu tôi không thể hiện bản lĩnh thực sự thì chưa nói đến việc bị anh coi thường mà danh tiếng của Kiếm Phong Hải và cả đời tôi đều sẽ bị hủy trong chốc lát!”

Lời này vừa dứt, Quy Kiếm Sinh duỗi tay trái, chậm rãi rút thanh kiếm treo ở thắt lưng bên phải ra.

"Song kiếm?"

Hô hấp Ngự Bích Hồng run rẩy.

Ở long mạch dưới lòng đất rất ít người có thể sử dụng song kiếm, mà người giỏi nhất chắc chắn là Quy Kiếm Sinh.

“Người có thể ép tôi xuất ra thanh kiếm thứ hai, ngoại trừ bố tôi thì chỉ có anh, anh tên là gì?”, Quy Kiếm Sinh khàn giọng hỏi.

“Lâm Chính!”

“Lâm Chính? Tôi sẽ nhớ cái tên này! Tiếp theo, tôi sẽ dùng đòn đánh mạnh nhất của Kiếm Phong Hải”.

Quy Kiếm Sinh thấp giọng nói, rồi từ từ nhắm mắt.

Trong phút chốc, trời đất im lặng...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
?
17 Tháng hai, 2024 14:36
Ra chương mới đi add, ngày/1 chương hơi ít!
?
17 Tháng hai, 2024 14:31
Add ra chương mới tiếp đi, ngày/1 chương chờ lâu quá!!!!! Tks!!!!
BÌNH LUẬN FACEBOOK