Mục lục
Người chồng vô dụng của nữ thần - Lâm Chính (Bản chuẩn)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 329: Tần Ngưng (2)

Lâm Chính được Tần Bách Tùng sắp xếp cho một căn phòng hoa lệ bên cạnh Viện học thuật để nghỉ ngơi.

Thế nhưng xe vừa đỗ lại thì Lâm Chính đã chau mày. Anh thấy cửa xe mở ra, một cô gái mặc váy dài màu đen mỉm cười nhìn Lâm Chính: “Chào anh Lâm”.

“Sao Tần Ngưng lại tới đây vậy?”, Lâm Chính liếc nhìn Tần Bách Tùng, thản nhiên nói.

“Em cũng muốn gia nhập Nam Phái”, Tần Ngưng mỉm cười.

Tần Bách Tùng xuống xe, vội vàng giải thích: “Tần Ngưng cũng học y. Con bé cũng có chút thiên phú, tôi bảo nó báo danh. Lần này nó cũng tham gia đại hội Y vương, hi vọng có thể thông qua thuận lợi”.

Ông nội đã gia nhập thì không có lý do gì cháu gái lại không tham gia cả. Lâm Chính gật đầu. Anh có thể hiểu được. Anh không có thành kiến với thân phận của họ, vì dù sao ân oán giữa anh và Nam Phái là chuyện riêng, anh không định lôi Tần Bách Tùng vào.

“Tần Ngưng, thầy tới đây có chút chuyện, cháu dẫn thầy đi làm quen Nam Phái đi. Ông có chút bận nên đi trước đây”, Tần Bách Tùng mỉm cười.

“Dạ”, Tần Ngưng mỉm cười dịu dàng.

“Thưa thầy, tôi xin thất lễ”.

“Đi đi”.

Tần Bách Tùng lập tức rời đi.

“Anh Lâm, chúng ta có đi dạo trong học viện không? Nghe nói trước đại hội ba ngày, các giảng sư của học viên sẽ sắp xếp vài buổi hội thảo, chúng ta đi nghe đi”, Tần Ngưng cười tươi như hoa.

“Được”, Lâm Chính không hề phản đối.

Tần Ngưng lập tức kéo tay Lâm Chính đi về phía trước. Lâm Chính nhướn mày, định buông ra, nhưng cô gái giữ chặt quá.

“Anh Lâm phải nắm chắc tay em đấy nhé, nếu không sẽ lạc đường. Ở đây rộng lắm”, Tần Ngưng dịu dàng nói.

Lâm Chính thở dài không nói gì. Thực ra Tần Ngưng có ý gì anh biết hết. Thế nhưng mối thù của mẹ vẫn phải báo, anh không có hứng thú với những chuyện này.

Hai người đi vào Viện học thuật. Lúc này bên trong người đông như kiến, vô cùng náo nhiệt.

Đây đều là những người tới tham dự đại hội Y Vương, phần lớn đều là sinh viên mới tốt nghiệp. Cũng có không ít người đã làm lâu năm trong ngành Y.

Đại hội Y vương thực ra giống như thi sát hạch. Mỗi lần tổ chức, nếu ai có thể được chọn thì không cần phải lo tới cơm ăn áo mặc nữa.

Tần Ngưng mặc váy đen dài, cộng thêm mái tóc và dáng người hoản hảo khiến cô nổi bật giữa đám đông. Thế nhưng khi nhìn thấy cô cầm tay Lâm Chính thì những người khác thấy hụt hẫng.

“Bông hoa nhài cắm bãi phân trâu cả rồi”, vài người lầm bầm.

Lâm Chính chau mày, đang định lấy mũ lưới trai ra đội. Đúng lúc này bên ngoài cửa lớn có âm thanh.

Tất cả đều chạy về hướng đó. Phần lớn mọi người đều giơ điện thoại lên, điên cuồng chụp ảnh và hô hào.

“Trình Thường Sinh tới rồi”.

“Trời ơi, đó chính là bác sĩ thiên tài của chúng ta đó phải không?”

“Nghe nói cũng còn trẻ lắm mà đã có phòng khám riêng rồi, còn nhận được sự khẳng định từ rất nhiều bác sĩ khác nữa, y thuật cao cường lắm”.

“Woa, anh ấy đẹp trai quá, giống y như minh tinh màn bạc vậy”, đám người hai bên không ngừng kích động bàn tán, đặc biệt là các cô gái đều nhìn anh ta bằng vẻ say mê.

“Trình Thường Sinh là ai vậy?”, Lâm Chính trông khá ngây ngô.

“Ngôi sao của đại hội Y vương, về cơ bản là đã nắm chắc một suất gia nhập Nam Phái rồi. Một trong mười bác sĩ thiên tài trẻ tuổi trong nước”, Tần Ngưng mỉm cười giải thích.

“Bác sĩ thiên tài à?”, Lâm Chính hơi bất ngờ. Anh chưa từng nghe thấy trong nước còn có bảng xếp hạng này.

Trình Thường Sinh mỉm cười bước vào giữa biển người. Anh ta vốn định đi thẳng vào trong nhưng tình cờ bắt gặp Tần Ngưng, thế là mắt anh ta sáng lên. Anh ta sải bước đi tới.

“Ha ha, Tần Ngưng, đã lâu không gặp”.

Trông Trình Thường Sinh khá hào phóng. Thế nhưng khi thấy Tần Ngưng cầm tay Lâm Chính thì ánh mắt anh ta lập tức trở nên u tối…

Lâm Chính nhận ra điều đó nhưng không có biểu cảm gì.

“Chào anh Trình”, Tần Ngưng mỉm cười.

“Ầy, Tần Ngưng, sao thế? Chúng ta đã lâu không gặp mà cô vẫn tỏ ra khách sáo như vậy với tôi sao? Gọi tôi Thường Sinh là được? Ấy…vị này là…bạn trai của cô à?”, Trình Thường Sinh mỉm cười nhìn Lâm Chính.

“Đúng vậy”, Tần Ngưng đáp lại không chút do dự.

Dứt lời, nụ cười trên khuôn mặt Trình Thường Sinh tắt ngấm. Anh ta lắc đầu cười khổ: “Vậy thì không hay rồi….không hay rồi”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
?
17 Tháng hai, 2024 14:36
Ra chương mới đi add, ngày/1 chương hơi ít!
?
17 Tháng hai, 2024 14:31
Add ra chương mới tiếp đi, ngày/1 chương chờ lâu quá!!!!! Tks!!!!
BÌNH LUẬN FACEBOOK