Rời khỏi nhà họ Lương, La Sát và Càn Đồng lên một chiếc xe thương vụ Buick màu đen.
La Sát rút một điếu thuốc lá thơm của nữ ra châm lửa.
Nhưng mới rít được mấy hơi, đã đập mạnh điếu thuốc lên cửa kính ở ghế lại phụ.
Tia lửa tung tóe!
“Khốn kiếp!”.
Sắc mặt cô ta giận dữ, tức đến nỗi cả khuôn mặt trở nên vặn vẹo.
“La Sát đại nhân, sự thể hiện của cô quả thực có chút khiến người ta thất vọng”.
Càn Đồng nhìn La Sát, bình thản nói.
“Sao? Đây là ngày đầu tiên ông biết tôi à? Tôi trước giờ chưa bao giờ thu liễm tính khí, bực bội thì phải trút ra!”.
La Sát lạnh lùng đáp.
“Nhưng cô thực sự không nên nói đến chuyện của Thang Hổ”.
Càn Đồng mỉm cười: “Thần y Lâm đưa hai bố con Thang Hổ vào đó, người nào sáng suốt sẽ biết là cậu ta đang câu cá. Chờ người đứng sau Thang Hổ phái người đến diệt khẩu thì cậu ta sẽ bắt những kẻ muốn diệt khẩu Thang Hổ, tóm được kẻ chủ mưu đứng sau ông ta!”.
“Tôi nghĩ, chắc chắn người đứng sau Thang Hổ sẽ phái cao thủ siêu cấp có thực lực đáng sợ đến ám sát ông ta. Nếu thần y Lâm đã muốn giao đấu với cao thủ như vậy thì kệ cậu ta đi. Cậu ta mà chết trong tay những người này thì cũng chưa chắc là chuyện xấu đối với chúng ta”.
La Sát nghe thấy thế, đôi mắt hơi đanh lại, nhìn chằm chằm Càn Đồng: “Ông muốn thần y Lâm chết?”.
“Mấy năm nay người này không ít lần gây sự với đại hội chúng ta, chỉ là cậu ta lựa chọn thời cơ rất chuẩn, đến nỗi lần nào cậu ta cũng có lý, nếu không đại hội chúng ta đã giải quyết cậu ta từ lâu rồi”.
Càn Đồng lắc đầu.
“Nhưng đây không phải lý do anh ta nên chết”.
“La Sát đại nhân nói đúng, đây quả thực không phải là lý do. Nhưng sau khi tiếp xúc với người này, tôi phát hiện cậu ta vô cùng không tầm thường, lòng dạ và tâm kế cực kì sâu. Nói riêng chuyện 500 tỉ tệ lần này đi, cậu ta kéo quân Bắc Cảnh vào, trên danh nghĩa là lấy quân phí cho quân Bắc Cảnh, có lý do này, cho dù là đại hội chúng ta cũng không tiện từ chối, nếu không sẽ đắc tội với chính quyền Long Quốc!”.
Càn Đồng nhỏ giọng nói.
La Sát đanh mắt lại, hừ mũi nói: “Sao tôi có thể không biết chứ? Anh ta tự ý lấy 100 tỉ tệ, đưa 400 tỉ tệ cho quân Bắc Cảnh, tuy kiếm được ít nhưng ít nhiều gì cũng được 100 tỉ tệ, lại còn được tiếng thơm, đúng là gian xảo!”.
“Thế nên chuyện này mới không dễ xử lý, theo tôi thấy, chỉ có thể xin Thương Minh khoản bồi thường 500 tỉ tệ, rồi trả khoản tiền này cho thần y Lâm vậy”.
Càn Đồng thở dài, vô cùng bất lực.
“Cũng chỉ đành vậy”, La Sát siết chặt nắm tay, trầm giọng nói: “Phía Thang Hổ thì phải làm sao đây?”.
“Chúng ta cứ làm việc của mình, mặc kệ thần y Lâm đi. Nếu cậu ta nhúng tay vào thì kiểu gì chẳng phải ăn trái đắng”.
“Được”.
La Sát gật đầu, nháy mắt với tài xế, chiếc xe chậm rãi khởi động.
Trong sân.
“Người của đại hội tính toán khéo thật đấy, vừa mở miệng đã muốn bớt 400 tỉ tệ! Trên đời này đâu có vụ làm ăn nào tốt như vậy!”.
Mã Hải trầm giọng nói.
“Bọn họ dám nói như vậy, chứng tỏ thế lực của đại hội hơn xa tưởng tượng của chúng ta. Hôm nay từ chối đại hội, chỉ e ấn tượng của tôi trong mắt đại hội chỉ càng thêm tệ”.
Lâm Chính lắc đầu, bình thản nói: “Chờ tiền vào tài khoản thì lập tức rút ngay 400 tỉ tệ để chi viện cho quân Bắc Cảnh, 100 tỉ tệ còn lại nhanh chóng xây dựng đường quốc lộ. Tranh thủ xây xong sớm, đảm bảo nguồn cung thảo dược cho Giang Thành”.
“Chủ tịch Lâm yên tâm, nhưng nói thật, ném 400 tỉ tệ cho quân Bắc Cảnh không khỏi hơi nhiều”.
“Đánh giặc vốn đã là đốt tiền, sao có thể chê nhiều được?”.
Lâm Chính lắc đầu.
Đúng lúc này, một tiếng gọi vang lên.
“Lâm Chính! Hàn Lạc đến rồi, có cho anh ta vào không?”.
Là Lương Hồng Anh.
“Bảo hắn vào đi”.
Lâm Chính đáp lại.
Cánh cửa nhanh chóng bị đẩy ra, Hàn Lạc mặc quân phục cất bước đi vào, đứng nghiêm trước mặt Lâm Chính, chào theo đúng tiêu chuẩn quân đội.
“Thống soái cấp Thiên Hàn Lạc tham kiến long soái! Xin long soái hãy ra chỉ thị!”.