Khi biết tin Diệp Viêm tử trận, cái gọi là liên minh gần như sụp đổ ngay lập tức.
Không ai nghe lệnh của Hạo Thiên nữa.
Bọn họ chỉ có một mục tiêu duy nhất vào lúc này.
Đó là sự những món bảo vật trong Thiên Thần Điện!
Để tranh đoạt kho báu trong Thiên Thần Điện, hơn chục gia tộc hùng mạnh đã chém giết lẫn nhau, cuộc chiến diễn ra ác liệt.
Ngay cả những kẻ từng được gọi là người đứng đầu liên minh giờ cũng đã hoàn toàn trở mặt.
Hạo Thiên bị thương và hầu hết những người trong Lôi Trạch Thiên Các do dùng thuật Dẫn Lôi nên đa số đã bị tê liệt, vì vậy họ rời đi sớm và không có ý định tham gia vào trận chiến kiểu này.
Các thành viên của liên minh Thanh Huyền vẫn đứng trước vết nứt, yên lặng chờ đợi Lâm Chính trở về.
Trận chiến trên đỉnh núi càng lúc càng kịch liệt, máu từ trên đỉnh núi tràn ra thành suối, trông vô cùng đáng sợ.
"Này, các người còn đứng canh ở đó làm gì? Định giương mắt nhìn bọn chúng lấy hết bảo vật sao?"
Cảm thấy không cam lòng, Vu Hồng lên tiếng.
"Cô ấy nói đúng, người của chúng ta đổ máu hy sinh, cuối cùng giải quyết được Diệp Viêm. Giờ sao có thể để đám người kia hưởng thành quả chiến đấu chứ?"
Hoa Thiên Hải cũng đi tới, lạnh lùng nói.
Nhưng Nam Ly thành chủ và Vân Tiếu trang chủ đều thờ ơ.
"Chúng tôi tới đây để trừ hại bảo vệ vực Diệt Vong, không phải vì những món lợi này. Bọn họ muốn cướp giết thì mặc kệ họ đi!"
Vân Tiếu trang chủ bình thản đáp.
Hai người Vu Hồng lập tức á khẩu.
"Quên đi, sức chiến đấu của liên minh Thanh Huyền không cao, cho dù Lâm minh chủ sử dụng họ thì cũng chỉ như điều khiển những quân cờ vô tri, người có sức chiến đấu thực sự không nhiều".
Vu Hồng vẻ mặt tiếc nuối.
Nếu liên minh Vu Sơn của cô ta vẫn còn ở đó, cô ta chắc chắn sẽ dẫn họ xông vào thần điện cướp bóc.
Đáng tiếc hiện tại cô ta cùng Hoa Thiên Hải đều đang đơn thương độc mã.
Mọi người im lặng chờ đợi bên vết nứt.
Cuộc tranh cướp kéo dài cả ngày không hồi kết.
Đám người từ các môn phái và thị tộc không ngừng đổ xô lên đỉnh núi để chi viện cho môn phái của mình.
Toàn bộ Thiên Thần Điện chìm trong biển máu, ngay cả bầu trời cũng như sầm lại.
Mọi người im lặng, nhìn lên đỉnh núi không nói nên lời.
Xác người chất đống như núi.
Hầu hết những người sống sót sau trận chiến với Thiên Thần Điện giờ đều chết trên đỉnh núi.
Hơn nữa trong trận chiến này, số người chết còn vượt xa số người chết trong cuộc chiến với Diệp Viêm, thậm chí có vài gia tộc đã bị xóa sổ.
"Lòng người, thật đáng sợ!"
Vu Hồng trong lòng cảm thán, cuối cùng cô ta cũng hiểu tại sao những người từ liên minh Thanh Huyền lại không chịu đi.
Họ không muốn trải qua cuộc chiến một lần nữa.
Ầm ầm...
Lúc này, mặt đất đột nhiên rung chuyển.
Sau đó, những sợi khí bí ẩn xuất hiện từ vết nứt.
Những người canh giữ vết nứt lần lượt đứng dậy, lo lắng nhìn vết nứt.
Nhưng rồi họ nhìn thấy một bóng người nhảy ra khỏi vết nứt không đáy.
Thoạt nhìn, đó chính là Lâm Chính!
"Lâm minh chủ!"
"Lâm Chính đại nhân!"
"Chồng!"
Đám đông vui sướng vội vã lao về phía anh.
Nam Hạnh Nhi thậm chí còn khóc nấc lên và lao vào lòng Lâm Chính.
Lâm Chính giật mình muốn đẩy cô gái ra, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt đầy lo lắng và nước mắt giàn giụa trên gương mặt Nam Hạnh Nhi, anh chần chừ một lúc rồi cuối cùng vỗ nhẹ vào vai cô, thì thầm an ủi vài câu.
"Lâm minh chủ, Diệp Viêm đâu rồi? Bị cậu giết rồi sao?"
Nam Ly thành chủ lập tức hỏi.
Ánh mắt những người xung quanh đều dán chặt vào anh.
"Hắn ta đã bỏ chạy".
Lâm Chính khàn giọng đáp.
"Cái gì? Chạy rồi?"
Tất cả mọi người đều vô cùng sốc.
"Trong núi có một cung điện giống như động phủ của cao thủ nào đó. Trong cung điện này có một cửa thoát hiểm, Diệp Viêm thông qua cửa thoát hiểm này rời đi!"
Lâm Chính trầm giọng nói.