Khi cao thủ của các thế tộc đến nơi, chiến trường đã có sự biến hóa long trời lở đất.
Người của Thánh Sơn hết người này tới người khác ngã xuống.
Những người còn lại hoàn toàn không thể chống chọi, không thể không rút lui về Thánh Sơn.
“Các người rút lui cái gì? Giết! Giết cho tôi! Không được lui!”.
Người phụ nữ áo đỏ nổi giận, vung tay đánh ra một lưỡi dao khí hình bán nguyệt, chém đầu những người lùi lại đầu tiên.
Bọn họ thấy vậy vô cùng kinh hãi, không dám đi đâu cả.
Nhưng lùi cũng chết, không lùi cũng chết, người của Thánh Sơn tiến thoái lưỡng nan, không biết làm sao.
“Vũ đại nhân, phải rút lui thôi. Nếu tiếp tục ở lại đây, quân chủ lực của chúng ta sẽ bị tiêu hao đến hết. Chúng ta phải nhờ vào cơ quan của Thánh Sơn để đấu với bọn họ, nếu không, chủ lực tiêu hao hết thì chúng ta phải phòng thủ thế nào?”, Thanh Nha bước nhanh tới, vội vàng nói.
Người phụ nữ áo đỏ nổi giận.
Nhưng cuối cùng lý trí vẫn chiến thắng cơn giận của cô ta.
Nhìn người của Thánh Sơn bị cao thủ các thế tộc và quân đội Long Tổ giáp công, cuối cùng cô ta cũng không cố chấp nữa.
“Màn chắn bảo vệ núi khôi phục thế nào rồi?”, người phụ nữ áo đỏ hỏi.
“Mười phút nữa là có thể mở lại”, Thanh Nha vội nói.
“Thế à?”.
Người phụ nữ áo đỏ dao động mắt, nhỏ giọng nói: “Mau rút lui, thả cho bọn họ vào, lợi dụng cơ quan kìm hãm bọn họ. Ngoài ra, mau chóng phái người đến kho vận chuyển thuốc đến đây. Dược hiệu của Tử Sĩ Đan trước kia đã qua đi, chúng ta không còn thuốc tăng lực, hoàn toàn không thể tiêu diệt nhóm người này!”.
“Vận chuyển tới đây hết sao?”.
“Đúng!”.
“Nhưng… thuộc hạ lo rằng quân Nam Cảnh và Lục Dã… Thuộc hạ vừa mới nhận được tin, quân Nam Cảnh và Lục Dã đã đuổi tới đây, e là không thể đấu lại họ…”, Thanh Nha nhỏ giọng nói.
“Cái gì?”.
Vẻ mặt của người phụ nữ áo đỏ trở nên khó coi cực kỳ.
Bây giờ tình hình đã đến lúc nguy cấp, nếu quân Nam Cảnh và Lục Dã gia nhập chiến trường thì bên phía Thánh Sơn sẽ như tuyết lở, chắc chắn không thể đề phòng được.
Bây giờ cho đến lúc thiên kiêu hạng nhất phi thăng thành công còn hơn một ngày, nhất định phải kiên cường chống đỡ.
Người phụ nữ áo đỏ nghiến răng, nhìn người của Thánh Sơn vừa chiến vừa lùi, hít sâu một hơi, nhỏ giọng nói: “Dùng thứ đó đi”.
Thanh Nha sửng sốt, hơi khó tin nhìn cô ta: “Đại nhân, cô nói đến… cái gì?”.
“Sao? Chẳng lẽ còn bắt tôi phải nói rõ ra hay sao?”.
Thanh Nha kinh hãi, mắt mở to, không tin nổi nhìn người phụ nữ này.
“Đại… Đại nhân… Bọn họ… Bọn họ sẽ không đồng ý đâu…”.
“Tôi không định hỏi sự đồng ý của bọn họ, ra lệnh bọn họ kiên trì thêm một lúc, đợi kết giới bảo vệ núi mở lại lần nữa thì bảo bọn họ rút lui, dùng kết giới ngăn chặn những kẻ xâm phạm. Sau đó, anh hãy đặt tất cả đan dược và vũ khí trong kho vào nơi đó cho bọn họ đi lấy, chỉ cần bọn họ vào trong thì cưỡng ép tiến hành chuyển hóa, rõ chưa?”, người phụ nữ áo đỏ lạnh lùng nói.
Thanh Nha kinh ngạc nhìn người phụ nữ áo đỏ, nước mắt lăn xuống. Hắn quỳ xuống đất, giọng nói run rẩy: “Được…”.
Giọng nói giống như thốt ra từ kẽ răng, sau đó hắn đứng phắt dậy, chạy thẳng lên Thánh Sơn như phát điên.
“Các anh em, hãy kiên trì thêm mười phút nữa. Mười phút sau, đại trận hộ sơn sẽ được mở lại, chúng ta có thể ngừng tay. Hãy kiên trì thêm một lúc, đợi chúng ta nghỉ ngơi xong chắc chắn sẽ cho bọn chúng biết tay!”.
Người phụ nữ áo đỏ ra sức hét lên.
Người của Thánh Sơn nghe vậy, ánh mắt kiên định, sĩ khí dâng cao.
Kiên trì thêm mười phút nữa!
Chỉ mười phút nữa thôi…