Ai cũng biết Huyết Vô Lão Tổ gây sự với Thanh Huyền Tông với mục đích là vì muốn gia nhập Thiên Thần Điện.
Vậy mà giờ Lâm Chính lại muốn ông ta xâm nhập vào đó sao? Điều này có nghĩa là gì? Muốn hoàn thành tâm nguyện của Lão Tổ?
“Sao thế? Có vấn đề gì sao?”, Lâm Chính trầm giọng.
“Đại nhân, không phải tôi không muốn giúp cậu, mà là tôi...muốn gia nhập vào Thiên Thần Điện không phải tôi nói là xong. Cậu biết đấy, tôi phải làm gì đó mới có thể lấy lòng được Thánh Quân Đại Nhân, như vậy mới được chấp nhận. Giờ tôi chẳng có chút quan hệ gì với họ, thì sao Thánh Quân Đại Nhân có thể đồng ý cho tôi vào Thiên Thần Điện chứ? Trừ khi...trừ khi tôi có thể làm gì đó cho Thiên Thần Điện”, Huyết Vô Lão Tổ run rẩy nói.
“Điều này thì ông không cần phải lo lắng. Tôi đã tìm được lý do giúp ông rồi”, Lâm Chính mỉm cười.
“Lý do gì?”, Huyết Vô Lão Tổ giật mình, vội vàng hỏi.
“Ông có thể nói với Thánh Quân ông ở Thanh Huyền Tông, bị thần y Lâm ở Giang Thành làm bị thương. Ông không phải là đối thủ của cậu ta, tới Thiên Thần Điện xin được trị thương, đồng thời cầu xin người của Thiên Thần Điện giúp ông giết Lâm Chính. Tôi nghĩ là Thánh Quân sẽ đồng ý thôi”, Lâm Chính cười nói.
“Tại sao?”, Huyết Vô Lão Tổ cảm thấy khó hiểu.
“Bởi vì thần y Lâm ở Giang Thành là cái gai trong mắt Thánh Quân Diệp Viêm. Chắc chắn ông ta muốn trừ khử”, Lâm Chính nói.
Huyết Vô Lão Tổ nhìn Lâm Chính bằng vẻ bán tín bán nghi. Thế nhưng lúc này ông ta cũng không thể từ chối, đành phải gật đầu chấp nhận.
“Vậy thì tôi sẽ làm theo những gì cậu nói vậy”.
“Được. Ông đi đi. Nhớ kỹ, tôi chỉ cho ông một tuần. Ông mau đi mau về, thu thập cho tôi tin tức hữu dụng. Nếu không, mạng của ông sẽ không giữ được đâu”, Lâm Chính nói.
“Đại nhân yên tâm, tôi nhất định sẽ không để cậu thất vọng đâu”,Huyết Vô Lão Tổ gật đầu, sau đó nhanh chóng chạy xuống núi.
Ái Nhiễm và tông chủ nhìn nhau với vẻ khó hiểu. Họ không biết ý đồ của chủ tịch Lâm là gì. Đợi Huyết Vô Lão Tổ rời đi thì Lâm Chính mới thở phào.
“Người bạn Lâm Chính, cậu làm gì vậy, tại sao lại thả ông ta đi?”, tông chủ không nhịn được bèn hỏi.
“Người này vẫn có giá trị sử dụng, giờ giết chết ông ta thì đáng tiếc quá”, Lâm Chính nói.
“Có giá trị sử dụng sao? Cậu cho ông ta sử dụng thuốc gì vậy? Có kiểm soát được ông ta không?”, Ái Nhiễm hỏi.
“Là đan dược do tôi tự luyện chế. Thuốc giải chỉ mình tôi có. Y thuật của ông ta không bằng tôi nên không thể nào giải được loại độc đó đâu”.
“Vậy Thánh Quân Diệp Viêm thì sao? Ông ta giải nổi không?”, Ái Nhiễm vội hỏi.
“Điều này thì khó nói. Y thuật của Thánh Quân Diệp Viêm phi phàm, tôi cũng không rõ ông ta biết bao nhiêu loại. Huyết Vô Lão Tổ nếu tới Thiên Thần Điện và được ông ta giải độc cho thật thì tôi cũng không cảm thấy kỳ lạ”, Lâm Chính nói.
“Thế mà anh còn thả ông ta đi? Anh...vậy khác gì thả hổ về rừng chứ?”, Ái Nhiễm lập tức nói.
“Thả hổ về rừng sao? Chưa hẳn”, Lâm Chính cười thản nhiên: “Huyết Vô Lão Tổ là một trong Thập Đại Ác Nhân, kẻ địch vô số. Nếu như ông ta về cùng phe với Thiên Thần Điện thì Thiên Thần Điện sẽ càng có nhiều kẻ địch hơn. Và nơi đó sẽ là một quả bom nổ chậm. Tôi thả ông ta tới Thiên Thần Điện đương nhiên là vì muốn ông ta rước thêm rắc rối cho nơi đó mà”.
“Thiên Thần Điện không sợ đám kẻ địch của Huyết Vô Lão Tổ đâu. Nếu cậu có mục đích đó thì e rằng...cũng sẽ công cốc đấy”, Ái Nhiễm lắc đầu nói.
Nếu mà Thiên Thần Điện sợ những chuyện của Huyết Vô Lão Tổ thì sao ông ta có thể gia nhập vào Thiên Thần Điện và xin sự trợ giúp được?
Lâm Chính chỉ mỉm cười: “Yên tâm, tôi có cách”.
Ái Nhiễm nghe thấy vậy thì cũng không hỏi nhiều nữa. Sự việc đã tới nước này cũng chỉ biết làm theo Lâm Chính mà thôi.
Đám đông về Thanh Huyền Tông sửa soạn sau đó bắt đầu thương lượng việc tham gia cuộc thi.
Theo như cách nói của tông chủ thì cuộc thi sắp diễn ra, mọi người đang ráo riết chuẩn bị tới địa điểm tham gia thi đấu.