Tô Dư lúc này sốt ruột hơn bất cứ ai. Một bên là Lâm Chính, một bên là bác của mình, cô ta phải lựa chọn thế nào đây?
Giờ cô ta sắp không còn thời gian để suy nghĩ nữa rồi. Người vệ sĩ sắp đập nát cánh tay của Lưu Đại Bưu. Tình thế ngàn cân treo sợi tóc.
“Lâm Chính!", Tô Dư cuối cùng cũng không chịu được nữa, cứ thế ngồi phịch ra đất, nước mắt lã chã.
“Dừng tay”, Lâm Chính kêu lên. Người vệ sĩ vội vàng dừng lại.
Những người có mặt nín thở. Tô Dư khóc lóc nhìn Lâm Chính. Cô ta khẽ hé miệng, định nói gì đó nhưng lại chẳng thể nói nên lời.
“Tô Dư, cô định cầu xin cho bác của mình phải không?", Lâm Chính khẽ nói.
“Em…em không biết…”, Tô Dư đau khổ.
“Tô Dư, đó là bác của con đấy. Là bác ruột. Lẽ nào con thấy chết mà không cứu sao?”, Lưu Mãn San kêu lên. Câu nói đó suýt nữa đâm xuyên trái tim Tô Dư.
Cô ta tái mặt, cơ thể nhỏ bé run rẩy, cảm giác như sắp sụp đổ. Lúc này, cô ta bị kẹp ở giữa, không thể nhúc nhích được. Dù đứng về bên nào thì cô ta cũng bị lên án.
Lâm Chính đột nhiên đứng dậy, bước tới khẽ ôm Tô Dư vào lòng.
“Lâm Chính”, cô ta không kìm nén được nữa, khóc toáng cả lên. Cảm giác như mọi thứ vỡ òa trong nước mắt.
“Tô Dư, không sao đâu!”, Lâm Chính khẽ vỗ vai cô ta và an ủi. Người nhà họ Lưu không dám lên tiếng.
“Lâm Chính, em biết anh muốn tốt cho em, nhưng mà…em thật sự không biết phải làm thế nào. Thật sự không biết…”, Tô Dư nghẹn ngào.
“Tô Dư, cô phải chịu đựng quá nhiều thứ. Chuyện này đúng ra cô không nên can dự vào. Nhưng cô đã lên tiếng thì tôi cũng không trách cô. Tôi biết con người cô. Nếu tôi bị bọn họ làm khó thì cô cũng sẽ đứng ra nói đỡ cho tôi thôi. Dù sao đó cũng là tính cách của cô mà”, Lâm Chính mỉm cười.
“Lâm Chính…”, Tô Dư lau nữa mắt, khóc thút thít.
“Được rồi, qua bên đó ngồi đi”.
“Ưm…”, Tô Dư khẽ gật đầu, được hai người nhà họ Lưu dìu tới một góc và ngồi xuống.
“Thả tôi ra! Còn không mau thả tôi ra?”, Lưu Đại Bưu được thế giãy ra khỏi sự kìm kẹp của hai người vệ sĩ.
Hai người vệ sĩ thấy vậy cũng đành nới lỏng tay. Vì dù sao Lâm Chính cũng đã lên tiếng rồi. Vậy nên không động vào Lưu Đại Bưu được nữa.
Thế nhưng một giây sau, Lâm Chính quay lại ghế ngồi, búng tàn thuốc và lên tiếng: “Còn làm gì thế? Tiếp tục đi!”
“Cái gì?”, người nhà họ Lưu bàng hoàng.
“Vâng, cậu Lâm!”, hai người vệ sĩ đáp lại và ghì Lưu Đại Bưu xuống bàn.
Lưu Đại Bưu cũng hết hồn. Còn chưa đợi đám đông kịp phản ứng thì người vệ sĩ đã đập chân ghế xuống tay Lưu Đại Bưu.
Rắc! Tiếng xương gãy vang lên
“Á!”, tiếng gào thét vang khắp quán cafe.
Tay của Lưu Đại Bưu biến dạng, rõ ràng là nó đã bị gãy. Ông ta đau tới mức mặt cắt không ra máu, suýt nữa thì ngất.
“Bác!”
“Anh!”
“Đại Bưu!”, người nhà họ Lưu đồng loạt lao lên, đẩy người vệ sĩ ra và đỡ Lưu Đại Bưu đang lăn lộn như điên dưới đất.
Không ai ngờ, Lâm Chính ...lại làm thật.
“Lâm Chính!"
Bà cụ Thái tức tới mức bốc hỏa, bà ta gào lên: “Cậu…Tại sao? Tô Dư đã cầu xin cậu rồi mà sao cậu còn làm thế?”
“Đúng là Tô Dư đã cầu xin, cháu cũng thấy cả. Chỉ có điều, cháu có nói là vì Tô Dư mà tha cho Lưu Đại Bưu hả?”, Lâm Chính hỏi ngược lại.
Bà cụ Thái sững sờ. Cả nhà họ Lưu cũng trố tròn mắt.
“Lâm Chính, cậu…”, Lưu Mãn San há hốc miệng.
“Bảo Tô Dư giở chiêu tình cảm đúng là rất hữu dụng. Chỉ đáng tiếc con người tôi lại không thích dùng cảm tính để xử lý công việc. Lúc cần phải dùng lý tính thì vẫn nên dùng”, Lâm Chính vừa nói vừa phất tay.
Đám vệ sĩ lại lao tới lôi Lưu Mãn Yến ra khỏi đám đông.
“Các người định làm gì? Giết người!”, Lưu Mãn Yến hét lên.
Lâm Chính chau mày. Từ Thiên bước tới trước, túm tóc Lưu Mãn Yến và tát cho bà ta hai bạt tai.
Bốp! Bốp! Lưu Mãn Yến bị tát nổ đom đóm, sa sẩm mặt mày.
“Giết người? Bà có tin là tôi giết bà ngay tại đây không?”, Từ Thiên lạnh lùng nói.
Lưu Mãn San run lẩy bẩy, sợ tới mức đứng không vững. Nếu là người khác nói thì có thể không ai tin, còn là Từ Thiên thì không ai dám nghi ngờ.
Bởi vì bàn tay của người này cũng đã nhuốm không ít máu rồi.
Nhà họ Lưu sợ hãi. Tô Dư mặt tái nhợt, khẽ cúi đầu, không dám nói gì.
“Lâm Chính, cậu phải ép tôi thì cậu mới vừa lòng sao?”, Lưu Mãn San lao về phía Lâm Chính với tâm trạng kích động.
“Tôi ép mọi người gì cơ?”, Lâm Chính thản nhiên nói.
“Vậy giờ cậu đang làm gì đây? Cậu định giết em gái tôi? Hay là còn muốn đánh phế thêm anh trai tôi nữa?”, Lưu Mãn San hai mắt đỏ ngàu. Liên quan tới vận mệnh của nhà họ Lưu, bà ta không thể nhịn thêm được nữa.
Lâm Chính lắc đầu: “Tôi không thù không oán với nhà họ Lưu. Từ đầu tới cuối đều là các người gây sự. Tới giờ mà bác vẫn chưa nhận ra lại còn trách móc tôi. Giờ bác còn muốn tôi bỏ qua sao?”
Dứt lời, Lưu Mãn San khựng người, lập tức hiểu ra ý của Lâm Chính. Lâm Chính chỉ cần thái độ. Anh muốn toàn bộ nhà họ Lưu cúi đầu nhận sai.
Nhưng…sao có thể?
Mặc dù nhà họ Lưu không phải gia tộc gì lớn nhưng cũng là kẻ có máu mặt. Bắt bọn họ cúi đầu trước một thằng rể vô dụng…sao họ có thể làm được?
Nhưng nếu không làm thì không thoát được khỏi chuyện này. Hơn nữa, có vẻ như thằng rể này không hề vô dụng như tưởng tượng của bọn họ.
Vì những người ở đây có ai mà không có tiếng ở Giang Thành đâu.
“Mẹ…”, Lưu Mãn San quay qua nhìn bà cụ Thái bằng vẻ đau khổ. Bà cụ Thái nhắm mắt, hiểu ra ý của con gái.
“Mẹ, chúng ta đi tìm quản lý Khuyết, chắc chắn quản lý Khuyết sẽ giúp chúng ta…”, Lưu Mãn Yến nói.
Thế nhưng một giây sau bà cụ Thái đã quát lớn: “Tất cả bước ra xin lỗi Lâm Chính!"
Lời vừa dứt, tất cả đều đứng ngây như phỗng. Bà cụ Thái mở mắt, hít một hơi thật sâu và bước tới, cúi người trước Lâm Chính.
“Lâm Chính, bà già này trước đó đã đắc tội với cậu…mong cậu đại nhân không chấp kẻ tiểu nhân, đừng so đo với chúng tôi nữa. Tôi xin lỗi cậu”.