Tất cả mọi người đều kinh ngạc.
Cảm giác sợ hãi dâng lên trong lòng mỗi người.
Cảnh tượng trước mắt vượt ngoài sự tưởng tượng của bọn họ!
Sao có thể như vậy?
Người này là quỷ sao?
Rõ ràng tim đã bị đánh nát, vậy mà… còn có thể bò dậy?
“Đây rốt cuộc là tà pháp gì?”, Tần Bách Tùng run rẩy, liên tục lùi lại.
“Thật kỳ quái, thầy hãy cẩn thận!”, Long Thủ hô lên.
Tô Nhu đã bị cảnh này dọa ngồi bệt xuống đất từ lâu.
Thật ra cô chỉ là người bình thường, võ giả đấu võ cô còn ít khi thấy, đừng nói tới những cảnh thế này.
Một người bong da tróc thịt, toàn thân đầy máu còn có thể đứng lên như không có gì.
Đúng là đáng sợ.
“Tôi biết rồi!”.
Lâm Chính nhìn chằm chằm người đàn ông đeo mặt nạ, trầm giọng nói: “Mệnh mạch người này đã bị phong tỏa, cho nên dù hắn có bị thương ở chỗ hiểm cũng không chết!”.
“Không hổ danh là thần y Lâm, nhưng anh chỉ đoán đúng một nửa”, Tần Minh cười nói.
“Đoán đúng một nửa?”, Lâm Chính lập tức sửng sốt.
Lúc này, người đàn ông đeo mặt nạ đánh một quyền về phía ngực Lâm Chính.
Rầm!
Ngay tức khắc, cả người Lâm Chính bay ngược ra xa như viên đạn, đâm vào tòa nhà ở phía sau, xuyên qua cả tòa lầu lớn.
“Hả?”.
Tất cả mọi người kinh hãi biến sắc.
“Thầy!”.
Đám người Long Thủ lập tức xông tới, dìu Lâm Chính dậy từ trong đống phế tích.
Lúc này, Lâm Chính còn chật vật hơn cả người đàn ông đeo mặt nạ. Toàn thân đầy bụi bặm, da thịt nơi ngực nứt nẻ, máu không ngừng chảy, nhìn mà ghê rợn.
“Thầy, thầy không sao chứ?”, Tần Bách Tùng vội vàng hỏi.
“Tôi không sao, sơ suất rồi”.
Lâm Chính bò dậy, nhìn ngực mình, lại nhìn người đàn ông đeo mặt nạ ở bên kia, khàn giọng nói: “Mệnh mạch người này không những bị phong, mà còn sử dụng loại dược vật nào đó giúp hắn hứng chịu đòn tấn công đồng thời chuyển hóa đòn tấn công mà hắn chịu thành sức mạnh!”.
“Cái gì?”.
Bọn họ há hốc miệng kinh ngạc.
“Vậy chẳng phải người này bị đánh càng thê thảm thì hắn càng lợi hại hay sao?”, Hùng Trưởng Bạch ngạc nhiên
“Đúng”, Lâm Chính gật đầu.
“Chẳng trách hắn dám chạy đến đây ngang tàng!”, Long Thủ nghiến răng.
“Thầy, vậy bây giờ chúng ta phải làm sao?”, Tần Bách Tùng hỏi.
“Không cần lo, dù là vậy, tôi cũng có thể đối phó!”.
Lâm Chính hít sâu một hơi, đâm vài kim vào ngực ổn định vết thương, sau đó đi về phía người đàn ông đeo mặt nạ.
“Các ông lùi ra xa một chút”.
“A… À, vâng, thưa thầy!”.
Đám người Tần Bách Tùng vội vàng lùi về sau.
Mặc dù không biết lúc nữa sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng bọn họ cảm thấy vẫn phải nghiêm túc nghe theo lời Lâm Chính.
Vù!
Đúng lúc này, người đàn ông đeo mặt nạ chạy tới.
Tốc độ của hắn còn nhanh hơn, sức lực còn mạnh hơn, sức bùng nổ đúng là khác một trời một vực so với lúc ban đầu.
Ầm!
Người đàn ông đeo mặt nạ đánh vào cánh tay Lâm Chính một quyền. Khoảnh khắc đó, sức mạnh lan dọc theo cánh tay ra khắp toàn thân anh, cuối cùng lan từ bàn chân xuống dưới, khiến cho mặt đất dưới chân anh nổ tung.
Cả Học viện Huyền Y Phái rung chuyển.
“Cái gì?”.
Người xung quanh không ai không ngạc nhiên.
Uy lực của một quyền này lại đáng sợ đến vậy.
Chỉ sợ một chiếc ô tô cũng bị đánh thành sắt vụn trước một quyền này.
Tuy nhiên, người đàn ông đeo mặt nạ không chỉ tấn công một quyền. Tuy Lâm Chính đã ngăn chặn được quyền này, nhưng hai cánh tay hắn vẫn giống như súng liên thanh không ngừng bắn phá.
Đùng! Đùng! Đùng! Đùng…
Đòn tấn công như mưa bão hung hãn đánh tới.
Lâm Chính ra sức chống đỡ, sau một chuỗi tấn công người đàn ông đeo mặt nạ cũng xuất hiện nhiều sơ hở.
Lâm Chính thừa thế phản công, đấm mạnh vào người đàn ông đeo mặt nạ một trận.
Ầm ầm…
Người đàn ông đeo mặt nạ bị tấn công, thế tấn công bị gián đoạn.
Lâm Chính dốc hết toàn lực, điên cuồng chém vào hai tay hai chân hắn.
Răng rắc…
Tiếng nứt gãy vang lên.
Hai tay hai chân của người đàn ông đeo mặt nạ gãy nứt, ngực lõm vào trong.
Vèo!
Đợi khi người đàn ông đeo mặt nạ bay ra xa, ngã trước mặt Tần Minh, hắn đã không còn ra hình người, thảm không nỡ nhìn.
Nhưng, không ai cảm thấy Lâm Chính đã thắng.
Ngay cả Tô Nhu cũng vậy.
Cô nhắm mắt lại, không dám nhìn cảnh máu tanh này.
Còn Tần Minh thì cười thành tiếng.
“Thần y Lâm ơi là thần y Lâm, tôi nên nói anh thông minh hay là nên nói anh ngu xuẩn đây? Anh đã biết con chó tôi nuôi có đặc tính gì, anh còn dám đánh hắn như vậy. Anh cảm thấy lát nữa anh bị hắn giết sẽ còn toàn thây sao?”, Tần Minh cười lớn.
Theo tiếng cười của cậu ta, người đàn ông đeo mặt nạ nằm trên đất lại ngọ nguậy.
Vết thương trên người hắn lành lại với tốc độ đáng kinh ngạc, nhưng chưa hoàn toàn lành lặn. Đợi đến khi chức năng cơ thể khôi phục đủ để vận hành, hắn lại chậm rãi bò dậy.
Hắn hoạt động gân cốt, đôi mắt dưới lớp mặt nạ như giễu cợt nhìn Lâm Chính.
Dường như hắn khinh thường mọi thủ đoạn của Lâm Chính.
“Rốt cuộc cậu là ai?”.
Lâm Chính không vội ra tay, mà lấy một hộp thuốc trong túi ra, đốt một điếu, bình tĩnh hỏi.
“Bây giờ mà thần y Lâm còn tâm trạng đi quan tâm chuyện này? Tôi thấy anh nên nghĩ xem làm sao để đối phó với con chó mà tôi nuôi đi thì hơn”, Tần Minh mỉm cười nói.
“Đối phó? Có gì mà phải đối phó? Không phải tôi đã đối phó xong rồi sao?”, Lâm Chính liếc mắt nhìn cậu ta, thản nhiên nói: “Đừng nói cậu thật sự cho rằng danh hiệu thần y Lâm của tôi chỉ là hư danh đấy chứ?”.
“Ồ?”.
Tần Minh ngạc nhiên, cảm giác có gì đó không đúng.
Đột nhiên!
Cơ thể người đàn ông đeo mặt nạ trước mặt co giật không theo quy luật, giống như bị điện giật vậy.
Chuyện này là sao?
“Mày sao vậy?”, Tần Minh lập tức hỏi.
Nhưng người đàn ông đeo mặt nạ không trả lời cậu ta, ngược lại đột nhiên la lớn.
“A!”.
Phụt một tiếng, hắn điên cuồng co giật, trong khe hở của mặt nạ có nhiều bong bóng nổi lên…
“A… Chuyện gì thế?”.
Tần Minh hoàn toàn ngây ngốc, cảm thấy căng thẳng.
Cậu ta hét lên với Lâm Chính: “Anh đã làm cái gì?”.
“Người này vốn chỉ dùng thuốc để tăng tốc độ tái sinh cho tế bào trong cơ thể, thay đổi cách vận hành của khí mạch và đan điền. Mặc dù hắn có được cái gọi là “cơ thể bất tử” trong thời gian ngắn, nhưng không thể thay đổi tổn thương của bản thân. Đợi dược hiệu qua đi, hắn vẫn phải chết. Tôi không làm gì cả, chỉ giúp hắn giải trừ dược hiệu sớm hơn mà thôi!”.
Lâm Chính đi tới, thản nhiên nói.
“Giải trừ dược hiệu?”.
Tần Minh ngạc nhiên, đột nhiên nghĩ tới điều gì, nhìn chằm chằm người đàn ông đeo mặt nạ. Ngay lập tức nhìn thấy trên người người đàn ông đeo mặt nạ có không ít châm bạc!
Đó là châm bạc Lâm Chính đâm vào khi giao đấu với người đàn ông đeo mặt nạ.
“Sao lại như vậy?”.
Tần Minh lẩm bẩm.
“Cậu chủ! Cứu tôi! Cứu tôi!”.
Người đàn ông đeo mặt nạ đưa tay ra, hét lên.
Nhưng Tần Minh đâu có năng lực đó?
Cậu ta liên tục lùi lại, vô cùng kinh hãi.
Cuối cùng, người đàn ông đeo mặt nạ giãy giụa càng lúc càng yếu, tay đang đưa ra mềm oặt, buông thõng xuống, không còn động tĩnh.
Chết ngay tại chỗ…